Chương 2: Nguyên thế giới 2

“Cậu thích con gái?”

Lông mi của Hà Tiếu vừa dài vừa dày đều bị nước mắt dính lấy nhau, thấy đối phương cũng không có thật sự đánh mình, thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trái tim cậu vẫn run rẩy.

Hà Tiếu sẽ không nói dối, ngoan ngoãn gật đầu,

Con gái rất tốt nha, rất quan tâm cậu, hoàn toàn không giống Triệu Hạo, quá hung dữ hu hu.

Ngón tay bóp cằm đột nhiên dùng sức, Hà Tiếu bị đau kêu một tiếng, mắt to hơi sợ nhìn Triệu Hạo.

“Không cho phép cậu thích bọn họ!” Triệu Hạo thanh âm rất lớn, còn mang theo lửa giận

Hà Tiếu bị dọa đến cơ thể đột nhiên run lên, miệng mím lại, khóc càng đáng thương,

Cậu không dám khóc thành tiếng, chỉ hơi phát ra âm thanh khụt khịt rất nhỏ rất nhỏ.

Trong mắt Triệu Hạo hiện lên tia ảo não.

“Không được khóc!”

Hà Tiếu vội vàng che lại miệng nhỏ, không dám khóc, nhưng mắt nước mắt dù thế nào cũng không ngừng rơi.

Ngón tay Triệu Hạo vuốt ve cằm của Hà Tiếu, híp mắt.

“Về sau không được phản ứng với con gái, đã biết chưa?”

“Vì, vì sao?” Hà Tiếu nhỏ giọng nói.

Triệu Hạo chậc một tiếng, biểu tình lại hung ác lên, tay phải nắm thành nắm đấm, quơ quơ trước mặt Hà Tiếu, uy hϊếp.

“Cậu dám nói chuyện cùng bọn họ nói, tớ liền đánh cậu!”

Hà Tiếu thật ủy khuất, muốn phản bác lại đối phương, nhưng cậu lại không dám, ngậm chặt miệng không dám hé răng nửa lời.

Triệu Hạo còn vuốt ve cằm Hà Tiếu, hầu kết lăn lộn. “Ngày mai sau khi tan học ở phòng học chờ tớ.”

“A?”

“A cái gì mà a, nhớ kỹ chưa?” Triệu Hạo giống như bị dẫm đuôi miêu, quát.

Hà Tiếu run rẩy, ủy khuất gật đầu, thanh âm nho nhỏ nói.

“Đã biết.”

“Ngoan.” Triệu Hạo vừa lòng nhếch lên khóe miệng, buông cằm Hà Tiếu ra, nhéo nhéo quai hàm mềm mại của cậu.

“Kia, cái kia có thể trả lại cho tớ không?” Hà Tiếu chỉ chỉ vào bức thư bị hắn nhét vào trong túi quần.

Triệu Hạo khóe miệng cười nháy mắt biến mất, biểu tình lại hung dữ.

“Có cái rắm, còn dám đòi thứ này, hiện tại ông đây liền đánh cậu, tin hay không!”

Hà Tiếu rụt rụt cổ, không dám nhắc lại lá thư kia.

“Vậy tớ có thể về nhà không?”

Triệu Hạo lại tàn nhẫn véo gương mặt mềm mại của cậu, rồi mới buông ra, sau này lui một bước, “Đi đi, đừng quên lời tớ nói.”

“Cái gì?” Hà Tiếu khó hiểu nhìn hắn.

Triệu Hạo lập tức lại muốn phát hỏa, miễn cưỡng nhịn xuống. “Ngày mai tan học ở phòng học chờ tớ, dám cho tớ leo cây, xem tớ như thế nào thu thập cậu!”

Hà Tiếu run cầm cập, ngoan ngoãn gật đầu.

Hà Tiếu hốc mắt hồng hồng chạy về nhà, nghĩ đến ngày mai Triệu Hạo muốn cậu đợi hắn, cậu liền sợ hãi.

Tại sao hắn muốn cậu đợi hắn nha, sẽ không thật sự muốn đánh cậu đi?

Đèn xanh sáng lên, Hà Tiếu đi dọc theo vạch kẻ sang bên kia, đột nhiên.

“Tiếu Tiếu!” Phía sau truyền đến một tiếng thét hoảng hốt.

Hà Tiếu theo bản năng quay đầu lại nhìn, đúng lúc này, cơ thể truyền đến một va chạm mạnh mẽ, ngay sau đó, cơ thể cậu đã bị hất cao cao lên,

Trước khi Hà Tiếu mất đi ý thức nhìn thấy một màn cuối cùng, chính là hình ảnh Triệu Hạo giống như điên cuồng chạy về phía cậu.

Triệu Hạo đang khóc sao?