Chương 1: Nguyên thế giới 1

“Hà Tiếu, em thích anh!”

Cô gái với khuôn mặt nhỏ hồng hồng chặn ngang trước mặt thiếu niên xinh đẹp.

Thiếu niên bị giật mình kinh ngạc, mở to đôi mắt, ngơ ngốc nhìn cô gái trước mặt.

Thiếu niên mang một gương mặt có chút trẻ con, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt tròn vo, lúc này dáng vẻ mở to đôi mắt, lập tức làm cô gái không ngừng gào thét chói tai trong lòng.

Wow wow wow, thật đáng yêu!

Cô gái đột nhiên tiến lên một bước, nhét một bức thư màu hồng phấn vào tay thiếu niên, sau đó, cất bước bỏ chạy.

Hà Tiếu cầm bức thư, đứng chôn chân ở đó hồi lâu, cho đến khi bóng dáng cô gái hoàn toàn biến mất, mới cúi đầu nhìn về phía bức thư màu hồng phấn trong tay, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp.

Đây là lần đầu tiên cậu nhận được thư tình của con gái đó.

Đang do dự không biết phải làm sao bây giờ mới tốt, trước mặt đột nhiên xuất hiện một bóng người, ngay sau đó, bức thư trong tay đã bị rút ra

Hà Tiếu vội vàng ngẩng đầu, sốt ruột muốn lấy lại, nhưng nhìn thấy người con trai trước mặt ước chừng cao hơn cậu một cái đầu, lập tức hoảng sợ.

“Kia, đó là đồ của tớ, cậu không thể lấy nó.”

Rõ ràng là đồ thuộc về cậu, nhưng giọng nói của Hà Tiếu nhỏ như tiếng muối vo ve.

Người lấy đồ của cậu là bạn học cùng trường, tên là Triệu Hạo, Hà Tiếu rất sợ hắn, bởi vì Triệu Hạo luôn luôn bắt nạn cậu.

“Xuỳ! Dươиɠ ѵậŧ đã phát dục hết chưa, lại còn học đòi yêu đương.” Triệu Hạo nhướng mày cười nhạo cậu

Gà, gà, dươиɠ ѵậŧ?

Khuôn mặt nhỏ của Hà Tiếu khuôn cọ một chút liền đỏ bừng lên, đôi mắt to xinh đẹp đều tràn ra nước mắt, lại lấy hết can đảm dùng đôi mắt hồng hồng trừng quỷ chán ghét trước mặt.

Cậu trưởng thành không cao lớn giống đám con trai, nhưng cậu bây giờ còn trẻ, còn có thể cao thêm, sao người này lại có thể nói khó nghe như vậy.

Nhưng Hà Tiếu từ trước đến nay đều là bánh bao mềm, trước nay không đấu khẩu cùng người khác, lúc này bị nói đến buồn bực, cũng chỉ dám ngân ngấn nước mắt, lấy hết can đảm vươn tay ra.

“Mới không cần cậu quản, cậu trả lại cho tớ.”

Ánh mắt người thiếu niên dừng ở bàn tay trắng nõn duỗi đến trước mặt, sau một lúc lâu, trực tiếp nhét bức thư kia vào túi quần của mình.

“Ở trong tay tớ chính là của tớ.”

Hà Tiếu gân cổ, ủy khuất trừng hắn.

“Sao cậu có thể như vậy?”

“Như thế nào?” Triệu Hạo híp mắt, đột nhiên tiến lên một bước, vây Hà Tiếu ở chính hắn cùng vách tường.

Hà Tiếu còn tưởng rằng hắn muốn đánh cậu, bị dọa đến nước mắt lập tức tuôn rơi, hai tay ôm đầu.

“Đừng đánh tớ.”

Triệu Hạo ánh mắt tối xầm lại, tiến lên một bước, cơ thể hắn trực tiếp dính lấy người Hà Tiếu.

Thật mềm!

Hắn híp mắt, duỗi tay nắm cằm Hà Tiếu, khiến cho cậu ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt nhỏ của Hà Tiếu khóc đầm đìa nước mắt, thật đáng thương.

Triệu Hạo ánh mắt càng thêm u ám, hầu kết không nhịn không được lăn lộn lêm xuống.