Quyển 1 - Chương 35: Đầu tường xuân (35)

"!" Hạ Như Yên đột nhiên tỉnh táo lại, nàng nhìn xung quanh, một màu trắng xóa, bản thân mình đã...

"Chúc mừng bé con Như Yên ~ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ của thế giới đầu tiên ~ thật đáng mừng ~~~" Một giọng nói đột nhiên vang lên, dọa cô sợ đến nhảy dựng lên.

"Ngài là... chủ thần?" Hạ Như Yên chần chừ nói, giọng nói không phân biệt được nam nữ này có chút tương tự với giọng nói của chủ thần trong trí nhớ của cô.

"Trả lời đúng rồi! Lần trước vì bị lỗi nên đưa cô đến thế giới cấp D, thật sự là rất xin lỗi, cho nên bản thần quyết định phải bồi thường cho cô thật phong phú." Giọng nói của chủ thần vẫn vui sướиɠ như vậy, hoàn toàn không nghe ra có chút ý tứ xin lỗi gì.

"Đợi, đợi đã, tại sao tôi lại đột ngột rời khỏi thế giới kia vậy? Đã xảy ra chuyện gì thế?"

"Ồ, bé con cô xác định là muốn biết không? Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành rồi thì cứ vui vẻ tiến hành nhiệm vụ mới, đó mới là lẽ phải, cần gì cố chấp với một thế giới làm gì?"

"Tôi muốn biết, xin ngài hãy nói cho tôi biết." Hạ Như Yên nghiêm túc nói.

"...Được rồi, cô đã kiên trì như vậy ~" chủ thần vừa nói xong, một hình ảnh giống như hình chiếu xuất hiện trước mặt Hạ Như Yên: "Cô tự mình xem đi."

Hạ Như Yên tập trung nhìn, quả nhiên chính là hình ảnh khi cô thoát khỏi thế giới, cô nhìn thấy chính mình đang đứng ngoài cửa nghênh đón Giải Vanh, một người áo đen đột nhiên xẹt qua trước mặt cô, trong nháy mắt trên cổ cô xuất hiện một vết thương, máu tươi phun trào, cô mềm nhũn ngã xuống đất. Sau đó Giải Vanh chạy đến, nhảy xuống lưng ngựa ôm cô vào lòng, khàn giọng đứt hơi gọi tên cô, hắn liều mạng bịt chặt miệng vết thương của cô, nhưng có làm thế nào cũng không ngăn được máu chảy ra, chỉ trong giây lát đã nhuộm đỏ quần áo hai người.

Hạ Như Yên kinh ngạc nhìn sắc mặt thống khổ của Giải Vanh, rất lâu sau, im lặng không một tiếng động rơi xuống một giọt nước mắt, cô cho rằng cuối cùng khi bản thân mình rời đi chẳng qua chỉ là khiến hắn không tìm thấy cô nữa thôi, lại không hề nghĩ rằng sẽ trực tiếp chết trước mặt hắn. Cô nhắm mắt áp chế chua xót trong lòng, lại mở miệng nói: "Chủ thần, ngài có thể nói cho tôi biết là ai gϊếŧ tôi được không?"

"Được chứ, cũng coi như bồi thường thêm cho cô thôi." Vừa dứt lời, cảnh tượng trên hình ảnh trong nháy mắt biến thành một người.

Hạ Như Yên nhìn chằm chằm hình ảnh không chớp mắt, rất lâu sau mới lẩm bẩm: "Hoá ra là thế..."

Hóa ra kẻ gϊếŧ cô không phải ai khác, chính là Hạ Như Cẩm, chính là sát thủ do ả ta tìm đến. Hạ Như Yên và Giải Vanh ở An Thành thỉnh thoảng cũng cùng nhau ra ngoài, có một lần bị một mama cửa hàng của hồi môn của La thị nhìn thấy, người này chẳng qua là rất nhiều năm trước từng gặp mặt Hạ Như Yên, không chắc chắn lắm, quay về thuận miệng tán gẫu với phòng thu chi. Người của phòng thu chi lại lén lút yêu đương với một nha hoàn cấp hai trong viện của Hạ Như Cẩm, trong lúc lén lút đã nói cho nàng ta. Nha hoàn kia để ý, quay về lại báo lên Hạ Như Cẩm giành công. Hạ Như Cẩm chỉ biết rằng tỷ tỷ bị đưa đến thôn trang dưỡng bệnh, thật không nghĩ đến Hạ Như Yên lại xuất hiện ở An Thành, lập tức nghi ngờ trong lòng, phái người lén lút đến phủ Trấn quốc công tìm hiểu.

Nhắc đến cũng khéo, gã sai vặt trước đây của Giải Vanh là Hồ Dung, vì trong khi hắn hôn mê đã bất kính với Hạ Như Yên, sau đó bị Giải Vanh biết được nên phạt xuống chuồng ngựa, ngược lại Hồ Dung không hề trách Giải Vanh, nhưng lại hận Hạ Như Yên. Người được Hạ Như Cẩm phái đi móc nối liên lạc với Hồ Dung, mời hắn ta ra ngoài uống rượu, uống được hơn ba chén, Hồ Dung bắt đầu nước mắt nước mũi ròng ròng khóc lóc kể lể bản thân mình trung thành với thế tử gia đến mức nào, kể hết mọi chuyện của Giải Vanh và Hạ Như Yên từ đầu đến cuối. Sau khi Hạ Như Cẩm biết được, ả ta rất kinh ngạc và giận dữ, ả ta còn phải gả vào hoàng gia làm con dâu, hoàng hậu nương nương vốn dĩ đã phê bình kín đáo ả ta rồi, vào lúc này sao có thể xuất hiện loại vết nhơ đích tỷ của ả ta lại lén lút qua lại với con riêng được chứ? Vì vậy ả ta trăn trở khó ngủ, lo âu mấy ngày, cuối cùng quyết định thuê sát thủ gϊếŧ người. Thật ra sát thủ kia đã ẩn nấp ở gần biệt viện khoảng hai ngày nay rồi, chẳng qua trong biệt viện có thị vệ, hắn ta vẫn không có cách nào ra tay được, đúng lúc Hạ Như Yên chủ động đi ra cửa nghênh đón Giải Vanh, hung thủ mới nhắm chuẩn thời cơ lấy tính mạng của cô.

"Hóa ra là vậy hóa ra là vậy..." Hạ Như Yên không ngừng lặp lại mấy chữ này, nữ chính mà cô không hề để ý đến lại chính là hung thủ thật sự gϊếŧ hại cô.

"Được rồi, bây giờ cô đã biết hết sự thật, có thể tập trung đi vào thế giới sau được chứ?" chủ thần mở miệng nói: "Cô cũng đừng quá khó chịu, dù sao cho dù cô không chết thì cũng chỉ có thể ở lại thêm mười ngày, vì để hoàn thành một nhiệm vụ tốt hơn, cô có thể lựa chọn phong ấn tất cả tình cảm của thế giới trước."

Hạ Như Yên ngẩn ra: "Còn có thể như vậy được sao?"

"Đương nhiên có thể, chỉ phong ấn thôi, cũng không phải loại bỏ, sau này cô có thể mở ra bất kỳ lúc nào."

Hạ Như Yên im lặng một lát nói: "Được rồi, vậy làm phiền ngài."

Cô vừa nói xong, cảm giác ý thức trống rỗng, trong nháy mắt phục hồi tinh thần lại, những chua xót, lưu luyến, nỗi buồn kia, tất cả đều biến mất khỏi thân thể cô, nhưng trí nhớ vẫn toàn vẹn không tổn hại chút nào tồn tại trong đầu cô, Hạ Như Yên sờ sờ mặt mình, chuyện này quá thần kỳ, thế mà thật sự có thể phong ấn được tình cảm mà không phải trí nhớ!

"Tiếp theo cô sẽ lấy tư cách là người thực hiện nhiệm vụ chính thức đi tiến hành nhiệm vụ kế tiếp, ta cần phải nhắc nhở cô, sau này ta sẽ thu lại hệ thống dẫn đường cho người mới, hệ thống của cô sẽ không có trí tuệ nhân tạo cao cấp nữa, nói cách khác không thể tán gẫu đánh rắm nghĩ kế cho cô nữa rồi."

"Tôi hiểu rồi."

"Còn có một điều, trong nhiệm vụ chính thức, mỗi lần cô đều sẽ nhập vào một nhân vật, đều sẽ bị cảm xúc của nguyên chủ lây nhiễm, nhưng loại lây nhiễm này không phải toàn bộ, chỉ là một phần thôi, miễn là ý chí của cô kiên định một chút, sẽ không chịu ảnh hưởng quá lớn đâu."

Thấy Hạ Như Yên không hiểu rõ cho lắm, chủ thần lại giải thích: "Ví dụ như nói, vốn dĩ cô thích ăn ngọt, nhưng mà nguyên chủ vô cùng ghét đồ ngọt, như vậy khi cô nhìn thấy đồ ngọt, cô cũng sẽ bị tâm trạng của cô ta ảnh hưởng, có cảm giác chán ghét với đồ ngọt, nhưng mà nếu ý chí của cô kiên định, nhìn đồ ngọt nhiều một chút, ép buộc bản thân mình ăn nhiều hơn một chút, loại ảnh hưởng này sẽ từ từ phai nhạt rồi biến mất. Đương nhiên, nếu cô đi theo cảm xúc của nguyên chủ, mặc cho nó phát triển, cô cũng sẽ bị nguyên chủ đồng hóa đến mức càng ngày càng triệt để, đến cuối cùng rất có thể sẽ không có cách nào tiến hành nhiệm vụ theo ý chí ban đầu của mình được nữa."

Hạ Như Yên đột nhiên hiểu ra: "Hóa ra là như vậy! Tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận."

Chủ thần hài lòng nói: "Cô hiểu được là tốt rồi. Cuối cùng nhắc nhở cô một lần, nhiệm vụ chính liên tục thất bại đến ba lần sẽ bị trực tiếp loại bỏ, bản thân cô tự mình tính toán đi. Được rồi, ta đi làm việc, lát nữa hệ thống sẽ tự động đưa cô đến thế giới nhiệm vụ mới, về phần bồi thường cho cô, đợi cô hoàn thành nhiệm vụ lần này quay về rồi sẽ nói cho cô biết nhé, bye~"

Nghe xong lời nói của chủ thần, Hạ Như Yên ngồi xếp bằng ngay tại chỗ, mười mấy phút sau, âm thanh máy móc của hệ thống vang lên: "Bây giờ tính toán tích phân cho người thực hiện nhiệm vụ Hạ Như Yên ở thế giới "Nhật ký trưởng thành của thái tử phi", tích phân của nhiệm vụ chính là 800, tích phân của nhiệm vụ nhánh là 100, phí nợ đạo cụ là 20, tổng số tích phân còn lại là 880."

"Nếu không có gì nghi ngờ muốn hỏi, lập tức truyền tống đến thế giới nhiệm vụ mới."

Hạ Như Yên gật gật đầu: "Được, lên đường đi."

...

Chủ thần lười biếng nằm nghiêng trên ghế sô pha, vừa ăn khoai tây chiên vừa nhìn quầng sáng rậm rạp trước mắt, tóc dài trắng như tuyết xõa tung sau lưng, khuôn mặt và giọng nói của ông ta cũng khó phân biệt nam nữ, hai mắt lộ ra màu trắng bạc kỳ lạ, hiện lên sự lộng lẫy yêu dị.

"Lần này người mới này thật xui xẻo, gặp lỗi không nói, nhiệm vụ đã hoàn thành rồi còn bị nhân vật nữ chính gϊếŧ."

Một cục bông nhỏ bên cạnh vừa cố gắng dùng ống hút uống nước ngọt có gas trong cốc, vừa cằn nhằn lải nhải.

Chủ thần nhẹ nhàng nói một câu với cục bông nhỏ: "Được rồi, đã sửa xong lỗi chưa?"

"Được rồi được rồi, đã giải quyết xong..." Cục bông cố gắng bò dậy, đang nói được một nửa, đột nhiên trong phòng vang lên tiếng còi báo động chói tai.

"Thế giới sụp đổ! Thế giới sụp đổ! "Nhật ký trưởng thành của thái tử phi" vì nhân vật nữ chính dẫn đến thế giới sụp đổ rồi!"

Trong những quầng sáng rậm rạp có một quầng sáng theo tiếng còi báo động mà từ từ vỡ tung, sau đó tan rã thành vô số vệt sáng dần dần biến mất trong không khí.

Chủ thần đột nhiên ngồi dậy từ trên ghế sô pha, sắc mặt nghi ngờ không chắc chắn: "Sao lại đột nhiên sụp đổ như vậy?"

Cục bông ấn mấy cái trên người mình, sau một lúc lâu nói với chủ thần: "Chủ thần, là Giải Vanh gϊếŧ Hạ Như Cẩm, cho nên dẫn đến thế giới sụp đổ!"

Chủ thần miễn cưỡng ngã ngồi xuống ghế sô pha: "Không nghĩ đến cái chết của Hạ Như Yên sẽ dẫn đến loại phản ứng dây chuyền như vậy... Xem ra sau này nên cung cấp thêm cho cô ấy mấy phương pháp giữ mạng rồi."

"Vâng chủ thần, thế giới lần này cô ấy đến rất an toàn, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện nhầm lẫn gì đâu, đợi sau khi cô ấy quay về tôi sẽ cộng thêm mấy bàn tay vàng cho cô ấy."

Trong khi một lớn một nhỏ đang nói chuyện, không ai chú ý đến có một điểm sáng thật nhỏ từ trong những vệt sáng tán loạn kia nhanh chóng nhảy lên, xông vào trong một quầng sáng khác.