Chương 14: Chương 1.13:

Tế Thủy đỡ thắt lưng đau nhức của mình lên, lê từng bước nặng nề tìm quần áo, muốn rời khỏi đây trước khi Bạch Vũ Quân quay lại. Hắn còn rất nhiều việc phải làm, nhất định phải hoàn thành xong hết trước khi kết thúc hợp đồng với Bạch Hoàng, nếu không thì sẽ rất phiền phức.

“Huyền Miêu, ngươi có xác định được một số thông tin của thế giới này không?” - Tế Thủy vừa mặc áo vừa hỏi con mèo nào đó đang lăn lộn trên chiếc giường mềm mại.

“Nếu như một số thông tin cơ bản thì được, ngươi muốn biết gì?” - Huyền Miêu ngôi dậy, nghĩ nghĩ cái gì đó rồi gật đầu.

“Ta muốn biết toàn bộ thông tin trên giấy tờ của Thiên Minh.”

Bạch Hoàng và Thiên Gia là hai công ty giải trí lớn nhất của thủ đô, có thể nói là song hổ tung hoành suốt nhiều năm nhưng vẫn chưa chọn ra được vương giả thật sự. Trận chiến không súng, không dao này kéo dài từ đời cha của Bạch Vũ Quân và Thiên Minh, bây giờ thì đến lượt hai người họ kế thừa, tiếp tục tranh hùng tìm ra kẻ thật sự có thể thao túng giới giải trí.

“Ngươi muốn biết để làm gì?” - Huyền Miêu vừa cung cấp thông tin cho hắn vừa không khỏi ngơ ngác tự hỏi.

“Rửa tiền.” - Tiền kiếm trên sinh mạng kẻ khác cũng không phải là thứ hay ho gì, muốn không xui xẻo thì tốt nhất nên đẩy qua cho kẻ khác.

Tế Thủy vừa nói, lập tức lấy máy tính của Bạch Vũ Quân ra, xâm nhập vào các hệ thống ngân hàng cá nhân của Thiên Minh, dùng danh nghĩa của anh ta đẩy ra một số tiền lớn vào việc mua cổ phiếu trong đang bán ra với giá khá cao của Bạch Hoàng. Sau khi xác nhận giao dịch thành công, hắn lại tiếp tục chuyển tiền sang tài khoản kèm theo một dòng tin hậu tạ.

“Ngươi làm như vậy thì khi Thiên Minh thấy tên cũng sẽ nhận ra ngươi thôi.” - Huyền Miêu chớp mắt, không hiểu rốt cuộc hắn “rửa tiền” lộ liễu như thế có suy tình trước gì không.

Tế Thủy không nhanh chóng đáp lại, chỉ đơn giản xoa đầu nó rồi nói: “Đợi đi…”

Quả nhiên, ước chừng nửa tiếng sau, có một cuộc điện thoại đã gọi đến. Nó reo rất nhiều lần, nghe là biết đầu dây bên kia rất giục giã và khẩn trương nhưng Tế Thủy vẫn điềm nhiên, cho đến lần thứ năm khi điện thoại gần tắt thì hắn mới từ từ nhấc máy: “Ai đó?”

“Lưu Thủy, cậu giả vờ thanh cao làm gì khi một chân đạp hai thuyền, ngủ với Bạch Vũ Quân lại còn tơ tưởng đến Thiên Minh, đúng là không có liêm sỉ.” - Tôn Huy đã giận quá mất khôn, không quan tâm người trước mắt là ai, người đầu dây bên kia có thật sự vô liêm sỉ như anh ta nói hay không, chỉ biết mắng để xả cơn giận, để trút hết những áp lực liên tục dồn dập kéo đến.

Tế Thủy không tức giận, đợi anh ta mắng hết xong lại vờ bất ngờ hỏi: “Anh… anh cùng dùng chung một tài khoản ngân hàng với tôi sao?”

“… Dùng tiền của Minh Thiên để mua cổ phiếu ở Bạch Hoàng, cậu cũng hay lắm.” - Tôn Huy bỗng nhiên cười khẩy một cái - “Nếu cả hai vị Bạch Hoàng, Thiên Gia biết được thì chắc chắn cậu cũng sẽ tan xác thôi.”

“Tôi đã chuyển lại số tiền đó rồi kia mà…” - Khuôn mặt Tế Thủy thường thường nhưng giọng nói lại ngắt quãng, run lẩy bẩy hệt như một con thỏ bị dồn vào chân tường.

Tôn Huy cười nhạt - “Đã chuyển thì sao chứ? Nếu cả hai biết cậu một mình lừa dối cả hai người thì…”

“Anh… anh có cách gì giúp tôi không, coi như nể mặt đồng nghiệp, anh giúp tôi đi…” - Tế Thủy nhếch mép, ăn một miếng bánh mì mềm rồi cố ý chặn dây thanh quản, tạo ra thanh âm đang cực kì sợ hãi.

“… Được, xem như nể tình đồng nghiệp lâu năm, tôi sẽ giúp cậu một chút.” - Tôn Huy ậm ờ, im lặng vài tiếng rồi cũng xem như miễn cưỡng đồng ý.

Huyền Miêu không hiểu rốt cuộc thì tại sao lại thành Tôn Huy, việc mà Tế Thủy làm cứ như một ma trận khiến nó cứ rối tung rối mù cả lên. Hiểu được suy nghĩ đó của Huyền Miêu, Tế Thủy mới thở dài một tiếng: “Ngoài giới không biết nhưng trong giới sớm đã phong sát anh ta, nếu như anh ta còn muốn đứng dậy đương nhiên phải nhờ một trong hai vị có chỗ đứng vững nhất rồi.”

“… Nhưng ta tự hỏi, ngươi rốt cuộc phí nhiều tâm tư để kéo Tôn Huy xuống làm gì chứ?” - Huyền Miêu lắc đầu. Ban đầu nó tưởng Tế Thủy sẽ khiến cho Tôn Huy bị rơi xuống vực thẳm trong miệng lưỡi của giới truyền thông nhưng nó cứ lằng nhằng làm sao ấy.

Tế Thủy đưa mắt nhìn nó, im lặng một chốc rồi cười nhạt: “Một giọt nước mắt chân thành rất khó, khó đến mức phải trả giá bằng sinh mạng của mình.”



Bạch Vũ Quân trầm mặc nhìn Ưu Mộng được đưa vào phòng phẫu thuật, có chút lắng đọng khi phòng cấp cứu bật đèn. Nó làm y nhớ đến khoảnh khắc bản thân nhiều năm trước cũng phải bước vào phòng phẫu thuật, lúc đó y rất sợ, sợ bản thân sẽ phải rời đi, rời xa người mà mình yêu. Nhưng đến cùng không phải Bạch Vũ Quân rời xa người đó mà người đó rời xa y…

Từ lâu, cái cảm giác nhìn người thân mình bị đẩy vào phòng phẫu thuật đã trở thành cái ám ảnh sâu sắc đến Bạch Vũ Quân. Y sợ rằng, lúc vào người kia còn cười ấm áp nhưng lúc ra chỉ có còn cái xác không hồn… Hệt như năm ấy…

Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên như đem Bạch Vũ Quân thoát khỏi quá khứ kinh hoàng vào nhiều năm trước, kéo y trở về thực tại. Bạch Vũ Quân nhìn số điện thoại trước mắt, có chút đau đầu nhưng rồi cũng nghe máy: “Có việc gì sao?”

“Đừng có lạnh lùng như thế chứ, dù gì cũng là bạn cũ.” - Đầu dây bên kia không ngừng cợt nhả, giọng điệu chẳng có tí gì gọi là đúng đắn.

“Nếu cậu không nói chuyện đàng hoàng thì thôi.” - Y cũng chả buồn quan tâm đến lời của Thiên Minh.

“Khoan đã… Tôi gọi đến cũng chỉ muốn giúp cậu thôi.” - Thiên Minh biết con người này rất thiếu kiên nhẫn nên ngay lập tức nói ra.

“Giúp?”

“Cậu nên cẩn thận với hai sủng vật nhà cậu đi, tôi vừa nhận được thông báo Tôn Huy dùng số tài khoản của tôi để mua cổ phiếu bên Bạch Hoàng đấy, còn có Lưu Thủy, cậu ta cũng gửi vào tài khoản đó một số tiền tương đương. Nếu như không nhầm thì có vẻ hai sủng vật nhà cậu đã bắt tay với nhau rồi…” - Thiên Minh nhìn vào nội dung chuyển khoản, híp mắt lại âm thầm cười nhạt, quả nhiên sủng vật mãi mãi là sủng vật, suy nghĩ nông cạn.

Bạch Vũ Quân nghe xong, lại nhìn đồng hồ như một thói quen xong rồi mới hỏi: “Sao lại muốn nói cho tôi biết?”

“… Cậu ấy chắc chắn sẽ không muốn tôi gian lận đâu.” - Thiên Minh lặng im một chốc rồi mới nói.

Bạch Vũ Quân cười nhạt, không đáp rồi chậm rãi ngả mình ra sau, nhìn bức ảnh của người thương năm nào cùng ảnh của Tế Thủy, quả nhiên có đôi phần giống nhau… Từ ngày cậu ấy rời xa y thì mọi thứ đã kết thúc rồi, cái chết của người y yêu biến Bạch Vũ Quân vốn là một người đĩnh đạc nay lại sa vào nɧu͙© ɖu͙©, không ngừng tìm kiếm bóng dáng của cố nhân nơi vòng vây giải trí tăm tối này.

“Giống nhưng cũng không giống…”