Quyên 1 - Chương 1.2

Vãi chưởng, lừa người vậy!!! Thẩm Ngọc gào thét trong lòng, bảo sao cậu không có ký ức, ký ức về cái thế giới chó má này làm cậu phát rồ, còn cả con sư tử trước mặt cậu lại là con cưng của vị diện, cũng chính là đối tượng công lược của cậu! Chưa nói đến sự khác biệt giống loài, chỉ một ngoạm là nó có thể nuốt chửng cậu.

Cho dù Thẩm Ngọc gào thét trong lòng như nào dường như không truyền đến tai hệ thống, nó vẫn im lặng.

“Gào” Sư tử trắng thấy Thẩm Ngọc không nói gì, nó lại gào lên một tiếng để thu hút sự chú ý của sinh vật yếu đuối trước mặt này, thịt khô trên tay cậu thơm quá.

Thẩm Ngọc run rẩy cầm rìu bổ củi và nói với sư tử trắng: “Mày… Mày đừng lại gần, tao có rìu, tao không sợ mày đâu.”

Sư tử trắng nghi ngờ nhìn sinh vật yếu đuối trước mặt, không đưa thịt thơm ngon cho nó mà dám cầm rìu chĩa vào nó.

Sư tử trắng không khỏi gầm lên lần nữa nhưng bị sư tử vàng đuổi kịp tát một cái. Sư tử vàng từ từ biến thành hình người, anh ta nói với sư tử trắng: “Đồ đần, em đang hù dọa người ta đấy.”

Sư tử trắng bị anh trai tát một cái cũng biến thành hình người. Sư tử vàng nhìn em trai ngốc dán chặt con mặt lên thịt nướng của người ta thì bất đắc dĩ nói với Thẩm Ngọc: “Xin chào, chúng tôi là tộc người sư tử, tôi là Tư Kim, đây là em trai tôi, Tư Bạch.”

Thẩm Ngọc nhìn hai người đàn ông cao gần hai mét trước mặt, họ chỉ quấn một mảnh da hổ quanh phần trọng yếu của cơ thể, hai người đàn ông trước mặt giống nhau y như đúc, khuôn mặt đẹp trai giống như thần mặt trời Apollo, cơ ngực đầy đặn, thân hình tam giác ngược hoàn mỹ, cặp đùi đẹp thon dài, và giữa hai chân phồng lên hiện rõ tính nam mạnh mẽ.

Tư Bạch hơi không vui khi bị Thẩm Ngọc nhìn chăm chú, anh ta nhe răng với Thẩm Ngọc khiến Thẩm Ngọc sợ hãi lùi lại một bước.

Trước khi Thẩm Ngọc bị xe tông chết, cậu ngắm một anh đẹp trai không để ý đèn xanh đèn đỏ nên mới bị tông chết, lần này hai anh chàng siêu đẹp trai đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, Thẩm Ngọc sắp chảy nước miếng ra ngoài.

Thẩm Ngọc giới thiệu bản thân với hai anh chàng siêu đẹp trai này: “Xin chào, tôi là Thẩm Ngọc, tôi chỉ muốn lên núi lấy củi, không biết chuyện gì đã xảy ra thì đã đến đây.”

Tư Kim có chút kinh ngạc và hỏi: “Cậu là con người à?”

Thẩm Ngọc thành thật gật đầu, lộ ra một mảng làn da trắng nõn lớn trước ngực, tóc mềm và chiếc cổ mảnh khảnh.

Nghe thấy cậu thật sự là con người, hai anh em hơi giật mình, sau đó cẩn thận đánh giá con người yếu đuối trước mặt.