chương 7: Anh chỉ cần tốt nhất (7)

Chuyện Úy Chiêm Mặc nói giúp Mộc Dao ở khu nhà ăn dần dần bị truyền khắp sân trường, không biết có phải vì hiệu ứng người nổi tiếng hay không mà đề tài về hai cặp đôi đối lập là Úy Chiêm Mặc và Mộc Dao, Phó Quang Nghị và Nhϊếp Tử lập tức trở nên nóng nhất đại học T.

Đề tài một: "Phó Quang Nghị vứt bỏ Giang Mộc Dao chuyển sang yêu Nhϊếp Tử, hai người cuối cùng thành một đôi."

Đề tài hai: "Úy Chiêm Mặc ở hiện trường tỏ tình nói toạc ra chân tướng, Phó Quang Nghị mới là người bị Giang Mộc Dao vứt bỏ, Nhϊếp Tử nghe vậy tức giận bỏ Phó Quang Nghị."

Đề tài ba: "Vì sao Úy Chiêm Mặc lại biết "chân tướng" giữa hai người Phó Giang? Chẳng lẽ anh và Giang Mộc Dao đã sớm lén lút qua lại với nhau?!"

Cho dù các đề tài này có hot bao nhiêu thì thân là nhân vật trong các đề tài này, những người kia đều không có một ai đứng ra bày tỏ thái độ của mình, nhưng thật ra có một em gái ở phòng bên cạnh còn chạy qua hỏi Mộc Dao, chỉ là cuối cùng đều bị ba người các cô qua loa vài câu đuổi đi.

Sau đó tiểu đoàn thể của các cô thương thảo với nhau, ngày đó khi Mạc Du mang theo túi đồ ăn tìm được Mộc Dao thì Úy Chiêm Mặc đã đi rồi, cho nên cô cũng chỉ nghe lại được đại khái. Sau đó Lâm Uyển Di và Mạc Du đều cho rằng, nếu Úy Chiêm Mặc đã nói thay Mộc Dao như vậy thì chuyện Mộc Dao lo lắng anh sẽ mang thù vụ việc lần trước là không thể xảy ra, cho nên cô lấy lý do này để báo danh thi biện luận có vẻ ngu đần.

Mộc Dao còn có thể làm gì? Cũng không thể mở miệng giải thích cô làm như vậy kỳ thật là vì có thể ngủ với Úy Chiêm Mặc, bởi vậy chỉ đành phải nghênh đón ánh mắt khinh bỉ của hai người.

Có điều, nếu đã báo danh thì vẫn phải đến thi đấu, thời gian bất tri bất giác trôi qua, rất nhanh đã đến ngày thi vòng loại.

Phòng 403 tổng cộng có bốn người, Mộc Dao, Mạc Du, Lâm Uyển Di, và một người nữa, người này không chỉ đã có bạn trai mà còn có hội bạn bè riêng của mình cho nên thường xuyên đi qua phòng khác chơi với bạn của mình, vì thế đêm không về ngủ cũng đều là chuyện bình thường.

Lúc này trong phòng 403 có hai nữ sinh đang bận tranh đoạt vị trí trước tấm gương, Mạc Du thừa dịp còn chưa phải ra cửa nên ngồi xếp bằng trước máy tính, định nhân cơ hội này trước đánh một ván trong game.

Mộc Dao đứng bên cạnh Mạc Du, vẻ mặt như thể: cuộc sống này đã không còn gì luyến tiếc. Cô sai rồi, thật sự, cô không nên biết rõ Lâm Uyển Di không đáng tin mà vẫn còn báo tên của Lâm Uyển Di vào cuộc thi.

Đội ngũ nhiều thêm một nữ sinh tên là Phan Hiểu, người này là bạn của Lâm Uyển Di, là cô đặc biệt kéo em gái này qua để gom đủ số lượng người trong đội. Cô em này từ khi được nghe thầy mình nói về sự tích của Úy Chiêm Mặc thì liền hoàn toàn trở thành fan não tàn của anh, Lâm Uyển Di cũng là gần đây tiếp xúc với cô ấy nên mới biết đến thực lực của Úy Chiêm Mặc, tiện đà chuyển sang thần tượng anh.

Cho nên hai người này vừa nghe thấy Úy Chiêm Mặc sẽ xuất hiện ở cuộc thi biện luận kia thì độ nhiệt tình còn vượt xa người báo danh là Mộc Dao này.

Chỉ có điều, độ nhiệt tình này chỉ dừng ở việc: Làm sao để có một ngoại hình đẹp nhất khi xuất hiện trước mặt nam thần.

Lại đợi thêm năm phút đồng hồ nữa, Mộc Dao thở dài vỗ vai Mạc Du:

"Thực lực của đồng đội có lỗi với dã tâm tiến vào vòng chung kết của chúng ta."

Còn không phải sao, ngày thi đấu đến gần mà một chút tư liệu cũng không ai thèm xem, Mạc Du vốn định nghiêm túc liều một lần nhưng thấy hai vị đồng đội khác kéo chân sau như vậy nên cũng chỉ phải dẹp bỏ phần tâm tư này. Bên tai còn truyền đến hai người kia thầm thì thảo luận nên xõa tóc hay nên cột đuôi ngựa, cô và Mộc Dao vô cùng đau đớn dùng ánh mắt liếc hai người kia khiển trách một cái, sau đó quay đầu tiếp tục chú tâm chơi game.

"..."