Mộc Dao và hắn nhìn nhau hai giây, hai người ăn ý đồng thời nhấc chân đi vào.
Điều khiến hai người cảm thấy ngoài ý muốn chính là so với mật đạo đen nhánh bên ngoài thì bên trong mật đạo này lại sáng trưng, bởi vì ở mỗi khoảng cách nhất định trên tường đá lại được khảm một viên dạ minh châu to bằng nắm tay, trong bóng tối hạt châu tản ra một loại ánh sáng không tính là ảm đạm nhưng cũng không quá sáng ngời.
So sánh với sự hắc ám bên ngoài, ánh sáng nơi này làm người ta cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Tiêu Ly thổi tắt ngọn nến chỉ còn thừa lại một đoạn tim đèn nhỏ kia, mang Mộc Dao đi đến một ngã ba đường liền đứng lại nhìn nàng.
Mộc Dao vô tội nhìn lại: "Sư phụ chưa từng mang chúng ta đến nơi này." Đây là nói thật.
Hắn nhíu mày, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc ở chỗ này bọn họ sẽ không còn thông suốt như ở bên ngoài, hơn nữa Mộc Dao cũng không có khả năng lại đưa hắn tránh đi những chỗ có khả năng sẽ có cơ quan.
Tiêu Ly mở miệng nói: "Vậy ngươi chọn một con đường đi."
Người này...... Thật đúng là cẩn thận, nàng trợn trắng mắt, lại lần nữa kêu gọi hệ thống dẫn đường, rất nhanh sau đó mũi tên mềm kia liền chỉ về phía con đường bên phải.
Nàng đi ở phía trước, đi không bao lâu liền phát hiện tầm nhìn của bọn họ dần dần trống trải, bọn họ đã ra khỏi con đường nhỏ trong mật đạo.
Sau đó, nàng ngừng lại, Tiêu Ly còn không kịp hỏi điều gì thì cũng đã phát hiện khác thường, bởi vì hắn cũng thấy được ở nơi xa phía đối diện có một cái thạch động, nơi đó không có ánh sáng ảm đạm của dạ minh châu mà thay vào đó là ánh nến sáng ngời.
Trong lòng hắn vui vẻ, có lẽ đáp án mà hắn muốn đang nằm ở bên trong, bất quá ngay sau đó hắn liền phát hiện không thích hợp, ở phía trước một trượng không hề là đường bằng đá nữa mà thay vào đó chính là vực sâu không đáy, vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy phía dưới đen nhánh trống trải đến đáng sợ.
Cũng may có hai chiếc cầu treo nối ở hai bờ vực.
Hai chiếc cầu treo cách nhau không xa không gần, đồng nghĩa với có khả năng một cái là an toàn và một cái đang phủ kín cơ quan, vách đá trên đỉnh đầu quá thấp, căn bản không có biện pháp thi triển khinh công.
Mà một khi chọn sai đường...... khả năng là dữ nhiều lành ít.
Tiêu Ly và nàng cùng đến gần đầu cầu, càng xem thì mày càng nhíu chặt, nhưng Mộc Dao có bàn tay vàng là hệ thống nên đương nhiên sẽ không gặp phải khó khăn.
Mộc Dao nghĩ nghĩ, quyết định ngả bài với hắn: "Ta sẽ không phản bội sư môn của mình, tuy rằng mới đầu là bị ngươi hϊếp bức, nhưng ngươi cũng đừng quên nơi này là địa bàn của Vân Tinh Cung, trên đường tới đây ta có vô số cơ hội có thể lợi dụng cơ quan mà thoát thân nhưng ta lại không làm như vậy, thứ nhất là vì muốn biết mục đích của ngươi, thứ hai là vì chỉ khi đem người có ý đồ không rõ ràng là ngươi đặt dưới mí mắt thì ta mới yên tâm được."
Đôi mắt đẹp của nàng chuyển một cái, tiếp tục nói: "Thứ ba là ta không muốn trở mặt với ngươi, như vậy đối với cả hai chúng ta đều không có chỗ tốt, nếu ngươi muốn ta trợ giúp ngươi, vậy ngươi cũng nên nói cho ta mục đích thật sự khi đến nơi này của ngươi là gì."
Tiêu Ly có chút kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng nàng là vì bất đắc dĩ mới dẫn đường cho hắn, không ngờ...... nhân gia là tương kế tựu kế, lúc này hắn có chút thưởng thức nàng.
"Ta chỉ muốn biết đồ vật mà Đường Môn bị đánh cắp đến tột cùng là vật gì, nếu như không biết được nó là gì...... khả năng là suốt cuộc đời ta đều sẽ tiếc nuối." Ngừng một lát, hắn lại tiếp tục nói: "Ngươi yên tâm, nếu nó thật sự ở chỗ này, ta nói không lấy thì sẽ không lấy, nếu ngươi giúp ta hoàn thành tâm nguyện này, ngày sau Tiêu mỗ sẽ nợ ngươi một ân tình."
Nàng có chút mất mát, xem ra hắn vẫn không chịu nói cho nàng biết lý do thật sự, bất quá cũng phải thôi, hiện tại bọn họ chỉ là hai người xa lạ mới nghe qua danh hào của nhau, mới gặp nhau hai lần mà thôi, hắn chưa tín nhiệm nàng cũng rất bình thường.
Nhưng cũng đáng, người trong giang hồ đều biết Tiêu Ly không dễ dàng hứa hẹn nhưng một khi đã hứa hẹn thì tất nhiên sẽ thực hiện đến cùng, Mộc Dao hơi vừa lòng, liền lấy ra cái cớ đã chuẩn bị xong trước đó nói.
"Tuy rằng ta chưa từng đến nơi này nhưng quy luật bố trí cơ quan của Vân Tinh Cung thì ta còn rất rõ ràng, như vậy......"
Nàng còn chưa nói xong thì đã bị hắn giơ tay che miệng lại, ôm eo nhanh chóng lui về ám đạo mà lúc trước bọn họ tiến vào kia.
Mộc Dao cả kinh, lúc hoàn hồn lại thì đã bị hắn ôm chặt vào ngực nép vào góc khuất phía bên trái ám đạo, nơi đây tương đối hẹp nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục duy trì tư thế dán sát nhau này thì mới có thể hoàn toàn ẩn núp được.
Tiêu Ly cúi đầu, ghé sát tai nàng, thanh âm thấp đến không thể nghe thấy.
"Chuyện xảy ra khẩn cấp, đắc tội."
Nói xong hắn mới trì độn nhận thấy được xúc cảm mềm mại ấm áp trong lòng bàn tay phải của mình, đợi hắn phản ứng lại đó là cái gì thì Tiêu đại hiệp lần đầu tiên thân cận với nữ hài tử như thế này liền vội vàng xấu hổ buông lỏng bàn tay đang che miệng nàng kia, nhưng vì ẩn núp nên tay phải của hắn vẫn chặt chẽ ôm lấy vòng eo yếu ớt như dương liễu của nàng.
Bị hơi thở phất qua lỗ tai làm cho ngứa, trái tim Mộc Dao lỡ mất một nhịp, Mẹ ơi...... Thật khẩn trương, thật kíƈɦ ŧɦíƈɦ......
Nàng yên lặng nép vào lòng ngực rắn chắc của hắn, không cần nàng phải suy tư lúc này nên làm ra cái gì để đáp lại, bởi vì ngay sau đó, một nam tử trẻ tuổi có diện mạo âm nhu, làn da trắng đến không bình thường liền từ một ám đạo khác đi ra, ánh mắt hắn ngoan độc nhìn quanh bốn phía, tầm mắt đảo qua tới đâu phảng phất như nhuốm độc đến đó, không phát hiện điều gì khác thường, hắn liền đem cây đuốc trong tay ném qua bên cạnh sau đó ánh mắt âm lãnh như những động vật máu lạnh nhìn chằm chằm vào thạch động đối diện.
Lúc này nàng mới hiểu được, vì sao lúc trước Tiêu Ly lại nói những lời kỳ quái như "Thời gian không còn nhiều", "Ta bảo vệ ngươi an toàn rời khỏi nơi này" kia.
Bởi vì hắn đã sớm phát hiện có người đến nơi này, càng có thể người này đã đuổi theo hắn từ bên ngoài vào.
Tiêu Ly cúi đầu, ghé vào tai Mộc Dao thấp giọng phổ cập khoa học cho nàng.
"Người này tên là Đường Văn Vũ, là nhị đệ tử của chưởng môn Đường Môn, tính tình quái đản, rất giỏi dùng độc và ám khí, khinh công cũng tuyệt hảo."
Sau khi nói xong hắn liền lập tức nâng thẳng đầu, nhưng cho dù như vậy thì mùi hương thoang thoảng vươn nơi chóp mũi kia cũng không lái đi được.
Xem ra người này chính là một nhân vật độc ác dễ mang thù, Mộc Dao gật đầu, nỗ lực xem nhẹ độ ấm từ sau lưng truyền đến, tiếp tục quan sát, sau đó nàng phát hiện một chuyện thú vị, người kia chỉ đứng trước hai cây cầu do dự một hồi liền bước ngay về phía cây cầu treo bên phải.
Đường Văn Vũ bước đi rất cẩn thận, phảng phất như thể mỗi một bước đều là châm chước rất kĩ mới đặt chân, cầu treo dài khoản mười mét, hắn mới vừa đi đến hai phần ba thì đã mất khoảng mười phút.
Có lẽ phương pháp của hắn đúng, bởi vì hắn đã sắp đi đến bên kia nhưng vẫn không có chuyện gì khác thường xảy ra.
Nàng và Tiêu Ly gắt gao nhìn chằm chằm vào động tác của hắn, sau đó khi Đường Văn Vũ đi đến ba phần tư cây cầu thì cơ hồ bọn họ và hắn đều phát hiện phía đối diện bắn ra một loạt mưa tên.
Hắn ở cầu treo nhanh chóng bay qua trái né qua phải để tránh, Mộc Dao chỉ cảm thấy một trận hoa mắt thì thấy hắn đã hoàn mỹ tránh khỏi những mũi tên đó, không đợi hắn kịp đứng vững trên cầu treo đang lay động thì một vòng thế công mới lại tới nữa.
Có thể vì bản thân hắn cũng tinh thông cơ quan ám khí nên sau khi Đường Văn Vũ xử lý xong tất cả ám khí thì hắn vẫn đứng vững vàng trên cầu, chờ đến khi hắn sắp bước lên bờ bên kia của thạch động thì Tiêu Ly liền không được kiềm chế được, hắn vừa định buông nàng ra đi ngăn cản Đường Văn Vũ thì mẫn cảm như Mộc Dao đã lập tức nhận ra, nàng nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay đang muốn rút khỏi hông nàng của hắn.