chương 16: Anh chỉ cần tốt nhất (16)

Sau ngày Úy Chiêm Mặc và Mộc Dao nắm tay đó, Mộc Dao ở trên đường đυ.ng phải Nhϊếp Tử, hai người đều đi một mình, cũng không biết là ngẫu nhiên gặp được hay là cô ta cố ý ở chỗ này chờ cô bởi vì Nhϊếp Tử vừa nhìn thấy cô liền lập tức đi về phía cô.

"Cô cho rằng như vậy thì đã thắng rồi sao?"

Người đẹp đứng đối diện khuôn mặt giận dữ, gương mặt cô ta vốn đã vô cùng diễm lệ, nay sắc mặt giận dữ lại nhiều thêm vài phần phong tình khác của mình, một đại mỹ nhân như vậy giận dữ lên nếu là nữ sinh bình thường thật đúng là khó có thể chống đỡ, nhưng Mộc Dao và cô ta cũng xem như là lão đối thủ.

Nguyên nhân Nhϊếp Tử và cô kết oán xét đến cùng cũng vẫn là vì đàn ông, khi hai người học trung học, trong trường có một nam sinh lớn lên rất đẹp trai, lúc cười rộ lên đặc biệt ấm áp, hai phần ba đôi mắt của nữ sinh trong trường học đều dính trên người cậu ta, bao gồm cả Nhϊếp Tử.

Trong nguyên kịch tình thì Nhϊếp Tử là mối tình đầu của Úy Chiêm Mặc nhưng Úy Chiêm Mặc cũng không phải là người bạn trai đầu tiên của cô ta, chẳng qua Úy Chiêm Mặc càng thêm xuất sắc hơn so với nam sinh kia cho nên cuối cùng cô ta mới sống chết bám theo Úy Chiêm Mặc.

Trở lại chuyện chính, cốt truyện phía sau cũng tương đối cẩu huyết, nam sinh kia và Nhϊếp Tử yêu nhau không lâu thì không biết vì sao cậu ta lại đột nhiên tỏ vẻ người mà cậu ta vẫn luôn thích chính là Mộc Dao thanh thuần, hơn nữa dù có chết cũng muốn chia tay với cô ta. Tuy rằng sau này Mộc Dao vô cùng kiên định cự tuyệt bất cứ chuyện gì có thể dính dáng đến cậu nam sinh đó nhưng Nhϊếp Tử sống chết đều nhận định Mộc Dao đã câu dẫn cậu nam sinh kia, cho nên cô ta liền bắt đầu ghi hận cô, mặc cho ai giải thích cũng đều không nghe.

Từ đó về sau, chỉ cần người đàn ông nào vây quanh Mộc Dao thì Nhϊếp Tử đều phải nghĩ mọi cách cướp đoạt.

Mộc Dao chỉ nói đạo lý với người hiểu đạo lý, một người giống như cô ta vậy thì chỉ có thể để cô ta tự mình tìm đường chết, dù sao trừ Úy Chiêm Mặc ra cô cũng không để bụng Nhϊếp Tử muốn thông đồng người nào.

Bởi vậy, Mộc Dao đáp lại là: "Ừm?"

Xem bộ dạng có lệ cho qua của cô, ánh mắt Nhϊếp Tử sắc bén: "Nguyên bản tôi cảm thấy cũng không sao cả, nhưng gần đây tôi mới phát hiện, thì ra tôi và Úy Chiêm Mặc lúc còn nhỏ đã từng quen biết nhau......"

Cô ta nói tới đây liền ngừng lại, sắc mặt giận dữ cũng rút đi, khóe miệng cong lên, ý vị thâm trường cười cười, quả thật chính là bộ dạng của một nữ phụ ác độc khi chơi tâm cơ trong các bộ phim truyền hình thường thấy.

Mộc Dao ôm sách, rụt rè cười: "Chị gái nhỏ, nếu muốn ôn chuyện với Úy Chiêm Mặc thì cô cứ đi mà tìm anh ấy."

Nếu có thể tìm được anh ta tôi cũng sẽ không tới tìm một tiện nhân như cô, khóe miệng Nhϊếp Tử hạ xuống một chút, nhưng rất nhanh lại cong lên: "Cô không biết trước kia tôi và anh ấy đã cùng nhau trải qua cái gì mà, đợi cô biết được thì có lẽ cô sẽ không thể dùng vẻ mặt giả vờ bình tĩnh này để nói chuyện với tôi đâu."

Muốn tôi ghen mà hiểu lầm anh ấy sau đó lại thuận tiện làm phiền anh ấy à? Mộc Dao khẽ nhướn mi, biết cô ta ghét nhất dáng vẻ lúc cười của mình nên cô đặc biệt cười đến thật thục nữ để ghê tởm cô ta.

"Nhưng mà sự thật là tôi rất bình tĩnh nha."

Nhϊếp Tử nhìn gương mặt phóng đại của cô, ghê tởm lui về sau vài bước, hung hăng trừng mắt nhìn cô: "Cô cái ả trà xanh biểu* này không được tới gần tôi, đừng nói nhảm nữa, Úy Chiêm Mặc là của ai hiện tại kết luận còn quá sớm, vì đoạn tình trước kia của tôi và anh ấy, cô cứ mở to mắt lên mà xem anh ấy trở thành người đàn ông của tôi như thế nào đi!"

*Trà xanh biểu: loại nữ nhân giả bộ trong sáng để đi quyến rũ đàn ông của người khác.

Đoạn này cô ta nói thành ái muội không rõ ràng, nếu là người khác khẳng định sẽ hiểu lầm, Mộc Dao thưởng thức biểu tình của cô ta một hồi sau đó mới cười một chút, " "Đoạn tình trước kia" của hai người là loại đoạn tình cảm nào? Tôi còn chưa nghe qua cô có người bạn trai nào tên là Úy Chiêm Mặc đâu, đừng giả vờ giả vịt với tôi, cô không kích được tôi mà ngược lại còn lộ rõ thủ đoạn của cô quá low."

Nhϊếp Tử nhìn cô, cười lạnh ra tiếng: "Đừng cả ngày một bộ ta thông minh hơn người khác, có muốn đánh cuộc không? Ngày mai lúc này, tôi và và đồng thời cùng tìm anh ấy, nếu anh ấy đi về chỗ cô thì tôi không chỉ chủ động rời khỏi mà còn có thể khom lưng xin lỗi cô."

Mộc Dao dựng thẳng ngón trỏ tay phải lên lắc lắc trước cô ta.

"Thế nào, cô sợ? Nếu anh ta đủ yêu cô, cô cần gì phải sợ hãi, ngược lại, chỉ có người không đủ tự tin mới sợ hãi không dám nhận lời khiêu chiến." Gương mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra ba phần trào phúng, bảy phần khinh miệt.

Cách thức quen thuộc này, hương vị quen thuộc này, quả thật là một nữ phụ truyền thống...

"Vậy nếu anh ấy đi tìm cô thì sao, thì lòng tôi sẽ có một khúc mắc, sau đó theo thời gian trôi qua tích lũy thêm nhiều oán khí cuối cùng có một ngày bởi vì những việc lông gà vỏ tỏi mà bùng nổ với anh ấy?" Mộc Dao cố ý bày ra một bộ bao dung, phảng phất như đang nhìn một đứa bé chưa lớn, thở dài: "Thức tỉnh đi cô gái, hiện thực không phải là phim truyền hình, hơn nữa phim truyền hình bây giờ cũng không dám diễn loại kịch bản mà người xem đã nhìn chán này đâu."

"Giang Mộc Dao, cô càng thoái thác thì càng chứng minh cô sợ hãi mất đi! Tình cảm của hai người căn bản không có vững chắc như trong tưởng tượng của cô!"

"Đúng thật là vậy, xác thật còn chưa tới trình độ không gì phá nổi, chỉ là cũng không phải ở mức mà một người như cô có thể dao động được."

Mộc Dao nói xong liền lướt qua cô ta nhưng tựa nghĩ tới cái gì, cô lại lùi hai bước trở về, nhìn gương mặt bị tức đến phát trắng của cô ta, tiếp tục sắm vai một cô bạn gái biết săn sóc nói: "Tôi thu hồi lời nói cho phép cô đi tìm anh ấy vừa rồi của mình, gần đây Chiêm Mặc nhà tôi rất bận, anh ấy không rảnh để gặp cô đâu, đừng nói cô chỉ làm tốn của anh ấy vài phút mà thôi mà bởi vì mỗi ngày anh ấy đều rút thời gian ra gọi cho tôi hết hai giờ rồi, cho nên nếu cô muốn quấy rầy anh ấy thì tốt nhất là qua một đoạn thời gian nữa hẵn đi nha."

Sau đó cô liền mỉm cười tránh ra.

Nhϊếp Tử đứng tại chỗ tức muốn điên.

Mộc Dao cũng không tính đã lừa Nhϊếp Tử, số lần Úy Chiêm Mặc xuất hiện ở đại học T so với lúc trước đã nhiều hơn một ít, nhưng cũng chỉ là nhiều hơn một ít mà thôi.