Chương 23

Thế giới 1: [Thôi miên/Sửa đổi nhận thức] Việc hôn nhau giữa sư phụ và đồ đệ không phải là hành vi bình thường sao? (2)

"Sư phụ thật tốt, qua lâu như vậy chắc sư phụ cũng đã buồn ngủ rồi, hãy ngủ một giấc thật ngon. Hãy xem những lời này là suy nghĩ của chính mình và quên cuộc trò chuyện này đi."

Sau khi Hà Hoan đạt được mục đích, vẻ mặt hắn rất vui vẻ, hắn hôn lên trán Canh Sướиɠ, làm một chút pháp thuật nhỏ để dọn dẹp sạch sẽ căn phòng, sau đó lấy chăn đắp cho Canh Sướиɠ.

"Ừm… Coi như ý nghĩ của chính mình... Ngủ..." Canh Sướиɠ mơ mơ màng màng cảm thấy có gì đó không đúng, rõ ràng là yêu cầu của đồ đệ, sao có thể trở thành suy nghĩ của y? Nhưng cuối cùng y không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ trong đầu nên xoay người ngủ thϊếp đi.

Hà Hoan canh giữ ở bên người Canh Sướиɠ, nóng lòng muốn sư phụ của mình sẽ tỉnh lại ngay lập tức. Trong đầu hắn đã xây dựng một cuộc sống tương lai tươi đẹp, bọn họ sẽ vô cùng thân mật, còn về việc tu luyện gì đó, có hắn ở bên cạnh sư phụ, chẳng lẽ không phải chỉ nên chuyên tâm đến hắn thôi sao?

Tuy nhiên, hắn vẫn còn rất nhiều việc phải làm, không thể tiếp tục canh giữ bên cạnh Canh Sướиɠ. Mặc dù dược tính của Băng Linh Quả đã ức chế được một phần nhưng họ vẫn phải ra khỏi cốc để tìm kiếm phương pháp song tu, muốn đi đến vùng đất của Hoan Hỉ Phật ở phương Tây, có lẽ họ lại phải đi một chuyến đến Cực Nhạc Tông một lần nữa, lộ trình xa xôi cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng.

Khi Hà Hoan quay lại, Canh Sướиɠ đã tỉnh.

Sau khi Canh Sướиɠ tỉnh lại, y vẫn còn có chút mơ hồ, y nằm mơ, trong mơ thấy tiểu đồ đệ của y lệ rơi đầy mặt tố cáo y lạnh lùng, suốt ngày chỉ biết tu luyện, không quan tâm đến đồ đệ của mình, còn nói y đối với đồ đệ còn không thân mật bằng đối với một con mèo hoa ở trong cốc.

Y nghĩ tới đúng là mình đã lén lút ôm hôn chú mèo hoa kia, nhất thời có chút chột dạ. Dưới đáy biển hiếm khi có sinh vật lông xù xù như vậy, y không nhịn được liền chìm đắm một chút, nào ngờ vì thế mà nằm mơ.

Cho nên lúc Hà Hoan tiến vào thương lượng về việc rời sơn cốc, y liền chủ động ôm Hà Hoan vào trong ngực, hôn lên môi của Hà Hoan. Ánh mắt hai người chạm nhau, răng môi dây dưa, Canh Sướиɠ cảm thấy trong lòng có một cảm giác xấu hổ không thể giải thích được, như thể mình đã làm điều gì đó không đúng mực.

Nhưng lúc này, y lại bị xúc cảm mềm mại chạm vào giữa môi giam giữ, đầu lưỡi nhịn không được liếʍ một cái, mùi vị ngọt ngào tựa như dọc theo môi và răng chảy vào trong lòng y. Bờ môi bị hung hăng ngậm lấy, mυ"ŧ vào, chiếc lưỡi mềm mại của Hà Hoan không ngừng quét quanh trong miệng y, Canh Sướиɠ cảm thấy tim đập như đánh trống, y giống như con cá bị mắc lưới, vùng vẫy mà không thể trốn thoát, chỉ có thể bỏ mặc cho đồ đệ nhấm mυ"ŧ, càn quét trong miệng.

So với sự luống cuống của Canh Sướиɠ, Hà Hoan cũng chẳng khá hơn là bao. Sự chủ động của hắn càng giống như là cắn xé, môi Canh Sướиɠ bị hắn mυ"ŧ đến sưng lên, hắn đang đắm chìm trong sự vui mừng khi thấy sư phụ chủ động hôn mình, thẳng đến hai người đều thở dốc mới buông Canh Sướиɠ ra.

Sau khi được buông ra, Canh Sướиɠ lén lút quan sát Hà Hoan với vẻ mặt nghiêm túc nhưng y không hề hay biết, bờ môi của mình lúc này đã đỏ mọng, gương mặt đẹp như ngọc cũng ửng đỏ, mặt mày lóng lánh xuân tình, căn bản không phải nghiêm mặt là có thể ngăn được.

Chỉ biết trong lòng y đang rất ngượng ngùng nhưng cũng không biết vì sao mình lại xấu hổ, đó chỉ là sự tiếp xúc thân mật bình thường giữa sư phụ và đồ đệ nhưng phản ứng của y còn mãnh liệt hơn cả lúc y bài xuất linh quả ra khỏi khoang sinh sản trước mặt đồ đệ, ngay cả vẻ bình tĩnh bên ngoài cũng khó có thể duy trì được.

Canh Sướиɠ liếc trộm Hà Hoan, thấy hắn đang nhìn thẳng vào mình với đôi mắt sáng lấp lánh, hết sức vui vẻ nên cũng khẽ mỉm cười. Quả nhiên, trước kia có lẽ y thật sự đối xử với đồ đệ của mình quá thờ ơ nhạt nhẽo, nếu không sao một nụ hôn bình thường lại có thể khiến đồ đệ của mình vui vẻ đến như vậy?

Trong lòng Canh Sướиɠ suy nghĩ, chính mình nên thân thiết với đồ đệ hơn, không thể để đồ đệ thật sự đi đến trước mặt y, nước mặt rưng rưng tố cáo y lạnh lùng được. Tuy rằng y không cảm thấy mình lạnh nhạt với đồ đệ nhưng y cũng không muốn Hà Hoan phải thiệt thòi chỉ vì một nụ hôn đơn giản như vậy.

"Sư phụ, người có thể hôn con lần nữa được không?" Hà Hoan nắm lấy tay áo Canh Sướиɠ, mở to đôi mắt đầy khát vọng nhìn y, hắn cảm thấy trên đời không có gì thoải mái hơn nụ hôn của sư phụ, môi sư phụ thật mềm mại và ngọt ngào.

“Không được!” Canh Sướиɠ bị Hà Hoan nhìn có chút xấu hổ, y lạnh mặt gõ gõ cái trán của hắn, cố ý đổi chủ đề hỏi: “Hôm nay đã tu luyện chưa?”

Canh Sướиɠ thực sự không biết phải làm sao đối mặt với lòng tham của tiểu đồ đệ, không phải y keo kiệt một nụ hôn chỉ là quá thẹn thùng, khiến y không thể bình tĩnh hưởng thụ sự thân mật như vậy.

Cuối cùng, họ vẫn không thể hôn nhau lần thứ hai, Hà Hoan có chút thất vọng nhưng rất nhanh hắn lại không để ý đến nữa. Ở trên thiên đình, hắn đã tu luyện không biết ngày đêm suốt ba ngàn năm, bây giờ hắn ghét nhất chính là tu luyện, Canh Sướиɠ vừa nhắc đến tu luyện, hắn liền không còn chút tâm tư nào.