Chương 22

Thế giới 1: [Thôi miên/Sửa đổi nhận thức] Việc hôn nhau giữa sư phụ và đồ đệ không phải là hành vi bình thường sao? (1)

Hà Hoan nhìn sư phụ hoảng hốt ngơ ngác, trong lòng có chút suy nghĩ, có lẽ có thể thử thay đổi một chút tư tưởng của sư phụ? Hiện tại hắn không biết rốt cuộc mình muốn cái gì, chỉ biết muốn giữ sư phụ ở bên cạnh, còn muốn... thử trở thành bạn lữ của sư phụ sẽ như thế nào?

Chỉ là đệ tử mà đã được sư phụ yêu quý như vậy, nếu là bạn lữ thì sao?

Nghĩ đến đây, Hà Hoan thở dốc nặng nề, như thể đã nhìn thấy những ngày tháng hạnh phúc hơn cả thần tiên của mình.

“Sư phụ, hiện tại người thấy thoải mái dễ chịu hơn chưa?” Hà Hoan đưa tay giúp Canh Sướиɠ xoa xoa thái dương, giọng nói dịu dàng quan tâm, mang theo cảm giác dịu dàng mà lưu luyến.

"Thoải mái..." Canh Sướиɠ hốt hoảng, căn bản không biết Hà Hoan đang hỏi cái gì, vô thức nhớ lại cảm giác cao trào, đúng là rất thoải mái. Ngày trước y chỉ tập trung vào tu luyện, không quan tâm đến du͙© vọиɠ, y chưa bao giờ bị kɧoáı ©ảʍ mạnh mẽ tấn công nên mới choáng váng hoảng hốt như vậy.

"Sư phụ, người có muốn thoải mái hơn không?" Hà Hoan nín thở, kiên nhẫn dụ dỗ sư phụ của mình, hương hoa nồng nặc gần như muốn nhuộm đẫm không khí trong phòng, làm không khí trong phòng tràn ngập mùi hương ngọt ngào.

"Ừm… Muốn." Canh Sướиɠ do dự một lát, y quen với việc kiềm chế du͙© vọиɠ, nhưng giọng điệu của Hà Hoan quá hấp dẫn, khiến y không thể nào phản kháng, chỉ có thể thẳng thắn thổ lộ du͙© vọиɠ của mình với Hà Hoan.

“Muốn thoải mái hơn thì phải thành thật trả lời câu hỏi của đồ nhi.” Hà Hoan thấy tâm trí của Canh Sướиɠ đã mơ hồ, liền chậm rãi di chuyển tay từ khuôn mặt trượt nhẹ xuống ngực của y, nhẹ nhàng xoa xoa, nhưng nó chỉ duy trì trạng thái dễ chịu, không thể thỏa mãn.

"Được rồi, Thanh Đường, con hỏi đi..." Canh Sướиɠ ưỡn thẳng ngực rồi thả lỏng, trong lòng âm thầm bật cười, y chỉ cảm thấy tiểu đồ đệ cẩn thận từng li từng tí đàm phán điều kiện trông rất đáng yêu. Y bắt đầu hiếu kỳ đồ đệ của mình sẽ hỏi cái gì.

Từ trước đến nay, y chỉ nghiêm khắc trong việc tu luyện, còn những việc khác chưa bao giờ để đồ đệ phải thiệt thòi, nên chỉ hỏi y một chút vấn đề có cần phải cẩn thận như vậy không? Dáng vẻ này hơi giống dáng vẻ ngốc nghếch dễ thương trước đây.

"Sư phụ, thứ quan trọng nhất trong lòng người là gì?" Hà Hoan suy đoán rất có thể là tu luyện, hắn đã nghĩ kỹ muốn dùng cái gì để thay đổi tư tưởng của sư phụ, những thứ khác hắn không quan tâm, hắn đã hạ quyết tâm sẽ gây ảnh hưởng đến tâm trí của y, như vậy hắn sẽ là người quan trọng nhất trong lòng sư phụ!

"Ừm… Tu luyện thành tiên!" Canh Sướиɠ do dự một chút giữa đồ đệ và việc tu luyện, sau đó lạnh lùng nói ra đáp án phù hợp nhất với hình tượng của mình. Kỳ thật trong lòng hắn vừa thích thú vừa có chút áy náy, trêu chọc đồ đệ một chút chắc sẽ không bị phát hiện đâu đúng không?

"Hừ!" Hà Hoan véo nhẹ núʍ ѵú của sư phụ, y rất không hài lòng với câu trả lời này, nhếch miệng, cuối cùng bình tĩnh lại nói tiếp: "Đồ nhi thì sao?"

"Ừm a, Đồ đệ... Đồ đệ cũng rất quan trọng." Canh Sướиɠ cảm thấy đầṳ ѵú bị véo nhẹ, ngay sau đó, một luồng tê dại chạy thẳng lên trán, khiến y không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác, thẳng thắn nói ra những điều trong lòng.

"Nếu đồ nhi quan trọng như vậy, sư phụ phải chăm sóc tốt cho đồ nhi. Khi đồ nhi ở bên cạnh, sư phụ phải luôn để ý đến con." Giọng nói của Hà Hoan đột nhiên trở nên lay động, hương thơm trong không khí lập tức trở nên nồng nặc gần như muốn tràn vào trong miệng và mũi.

Hà Hoan thầm nghĩ, nhất định giữa hắn và tu luyện, phải có một bên ngã xuống! Không phải chỉ là thành tiên thôi sao, hắn cũng có thể khiến sư phụ của mình thành tiên, xem thường ai vậy!

"Ừm... Phải để ý tới..." Canh Sướиɠ trong nháy mắt hoảng hốt, y cảm thấy đệ tử của mình nói rất có đạo lý, nhất định phải để mắt tới.

Đồng thời trong lòng Canh Sướиɠ cũng có chút vui mừng, y vốn tưởng rằng Hà Hoan sẽ chê mình quá nghiêm khắc, nhưng không ngờ Hà Hoan lại chủ động yêu cầu có được nhiều sự chú ý hơn nữa.

Tuy nhiên, Hà Hoan không biết tâm tư của Canh Sướиɠ, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng hài lòng một chút, tiếp tục nói: "Sư phụ thật ngoan, nhưng như vậy còn chưa đủ, sư phụ còn muốn thân mật với đồ nhi hơn, phải không?"

“Đúng vậy, muốn thân mật hơn một chút nữa.” Canh Sướиɠ đã không biết mình đang nói cái gì, tâm trí của y trở nên mơ màng, không có chút phản kháng nào với lời nói của Hà Hoan, y chỉ cảm thấy lẽ ra phải như vậy.

"Sư phụ và đồ đệ thân thiết đều sẽ ôm hôn. Nếu sư phụ muốn thân thiết hơn, tại sao sau khi biến hình lại không hôn con?" Hà Hoan cố tình gây sự một cách tự tin, nếu tương lai họ sẽ trở thành bạn lữ, thì bắt buộc sẽ phải ôm hôn lẫn nhau.

"...Hả? Hôn là... là..." Canh Sướиɠ cau mày, không hiểu tại sao, y chỉ cảm thấy có gì đó không đúng nhưng đồ đệ thương tâm lên án y, điều này khiến y cảm thấy có chút đuối lý, đầu óc hỗn loạn, càng nghĩ càng sốt ruột.

"Sư phụ, người thư giãn đi, có phải chỉ những người có quan hệ thân thiết mới hôn nhau đúng không? Vậy nếu sư phụ muốn gần gũi với đồ đệ của mình thì ôm hôn có sao đâu chứ?" Hà Hoan thấy sư phụ cau mày sốt ruột, nhanh chóng tiếp lời, dùng bàn tay vỗ nhẹ lên lưng sư phụ, cẩn thận xoa dịu.

"Ừm... hình như là vậy..." Mặt mày của Canh Sướиɠ lại giãn ra, chỉ cảm thấy như thể trong nháy mắt mình đã nghĩ mọi việc thông suốt.

"Sư phụ muốn bồi thường cho đồ nhi, sau này phải thường xuyên hôn đồ đệ, có biết không?" Hà Hoan thở phào nhẹ nhõm khi thấy Canh Sướиɠ tin tưởng.

"Được rồi, ta sẽ bù đắp cho con." Canh Sướиɠ suy nghĩ thật kỹ và nhận ra rằng đúng là y chưa hề hôn Hà Hoan kể từ khi y biến hình, bọn họ muốn thân mật hơn, xác thực phải đền bù một chút. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, y cũng không thấy có gì đó không đúng nên gạt bỏ những do dự trong đầu.