Chương 11

Thế giới 1: [Hợp hoan khâm] Hà Hoan: Trưởng lão Hoa Ích, lão già này thật xấu xa! (2)

“Đồ ngốc” Canh Sướиɠ duỗi ngón tay ra chọc vào đầu Hà Hoan, có vẻ hơi mệt mỏi bơi tới trên giường tiên cá ở bên cạnh. Thấy Hà Hoan vẫn còn vẻ buồn bực không vui, thở dài một hơi, giọng nói có chút nghiêm túc.

“Này, con xem cái này đi.” Canh Sướиɠ lấy ngọc giản về việc thúc đẩy phát dục của Yêu vương ra rồi hơi gõ nhẹ, văn tự ngay lập tức xuất hiện trước mặt Hà Hoan, y xoa nhẹ giữa hai đầu lông mày, chờ Hà Hoan xem xong mới tiếp tục nói: “Lần phát dục thứ hai lợi hại hơn lần thứ nhất rất nhiều, thậm chí có thể khống chế lần đầu tiên phát dục của Linh Ngư khác.”

“Mà con, rất có thể là vì ta là nguyên nhân nên mới bị thúc đẩy phát dục. Dòng chảy cảm xúc trong phát dục sẽ ảnh hưởng đến lý trí, xuất hiện tình huống mất không chế cũng không phải do con mong muốn.”

“Vốn không phải lỗi của con, phạt con làm gì?”

Khi ở biển sâu họ thân thiết như vậy, lại bị ngăn cách bên trong trận pháp mà xung quanh không có bất kỳ yêu tộc Linh Ngư nào, nếu không Hà Hoan cũng sẽ không phải chịu ảnh hưởng sâu sắc như vậy. Canh Sướиɠ cảm thấy nếu ngay từ đầu y không quá hoảng loạn, khống chế được tâm trạng, có lẽ sẽ không trở nên như vậy nhưng bây giờ nói những điều này cũng đã quá muộn.

“Thì ra là vậy sao?” Hà Hoan nhìn văn tự trước mắt, lại nhìn sắc mặt của sư phụ không giống như dáng vẻ đang lừa hắn, vì vậy có hơi yên tâm, đem cơ thể biến trở lại rồi nhanh nhẹn bơi vài vòng quấn quanh sư phụ.

"Nhưng mà sư phụ, không phải trong ngọc giản của tộc nói thăng cấp phát dục là "Sự lựa chọn của quy luật tự nhiên do kẻ mạnh nắm giữ" sao?" Hà Hoan tròn mắt nhìn sư phụ mình với đầy vẻ ngờ vực trên gương mặt, hắn thực sự không nghĩ rằng ngọc giản mà tộc dùng để phổ cập kiến thức cho Tiểu Ngư có thể là giả.

“Linh Ngư tộc là Yêu tộc, không phải tiên, sẽ có tư tâm, cũng sẽ có tạp niệm." Canh Sướиɠ không muốn nói cho Hà Hoan những thứ đen tối này, thế nhưng Hà Hoan cũng đã hóa thành một yêu quái trưởng thành, lần này lại bị dính vào chuyện ấy, giấu diếm tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.

“Ham muốn tình yêu là thứ mà ngay cả thần tiên cũng khó mà thoát được, huống chi là tiểu yêu Linh Ngư? Che giấu bí mật này sẽ không gây ảnh hưởng gì nhưng sẽ khiến yêu thăng cấp cho rằng đó là lẽ quy luật tự nhiên.”

"Linh Ngư tộc được sinh ra từ tạo hóa của thiên địa, đều là những yêu quái có tâm hồn thuần khiết và kính nể thiên nhiên. Nếu đã là sự lựa chọn của quy luật tự nhiên, cho dù hơi nghi ngờ thì cũng chỉ cho là bản thân suy nghĩ nhiều, đợi đến khi có cơ hội nhìn thấy ngọc giản này thì đã là thân phận khác rồi."

Canh Sướиɠ khẽ thở dài, thầm mong Hà Hoan đừng suy nghĩ đến vấn đề này nữa. Nếu không, y phải giải thích thế nào về việc bản thân đã vô thức khống chế Hà Hoan, đến nỗi khiến Hà Hoan thăng cấp phát dục?

Ngay cả chính y cũng mơ hồ, huống hồ là giải thích cho Hà Hoan.

Nghe thấy sư phụ thở dài, Hà Hoan chỉ nghĩ rằng y không thích chuyện như vậy, không hề nghĩ nhiều. Đối với hắn mà nói, phát dục không những không phải là gánh nặng mà còn là chuyện tốt, dù sao hắn hạ phàm là để vượt qua độ tình kiếp, sẽ vô tính ảnh hưởng đến chuyện này một chút.

Hà Hoan lập tức nghĩ đến chuyện sư phụ căn bản không muốn biến thành nữ tử, có lẽ là vì thế nên y sầu não? Suy cho cùng, hiện tại sư phụ đang phát dục theo chiều hướng nữ tử, trong lòng hẳn rất khó chịu.

Vì thế, Hà Hoan lại thu về nụ cười vừa chớm nở của mình, vây sau tai cũng cụp xuống sát đầu, cả thân cá lại biến thành bộ dạng rũ rượi.

“Lại đang nghĩ gì vậy?" Canh Sướиɠ quả thực không biết phải làm gì, vất vả lắm mới dỗ được đồ đệ nhỏ, thoắt cái lại ủ rũ rồi.

"Sư phụ không muốn thăng cấp à?" Hà Hoan giương mắt nhìn sư phụ, cũng học theo sư phụ thở dài nói: "Vậy những thứ này phải làm sao đây?"

Hà Hoan đổ ra tất cả đồ trong túi Càn Khôn, chúng được xếp thành một hàng hiện lên trước mặt hai người. Những thứ này đều là linh vật thúc đẩy phát dục, có lợi cho việc đẻ trứng, trưởng lão Hoa Ích dặn dò hắn phải quan sát sư phụ ngoan ngoãn đeo chúng và uống thuốc đàng hoàng. Nhưng sư phụ lại không thích, trong lúc nhất thời, Hà Hoan xoắn xuýt đến mức nhũn cả vây cá.

Hắn nghĩ thầm, chỉ cần sư phụ mở lời, hắn sẽ ném hết những thứ này đi thật xa. Dù là những da lông Lộc Thục này đều do hắn tự mình đan thì hắn tuyệt đối cũng sẽ không nhíu mày chút nào!

“Cái nào là do con làm? Cung thao* này? Anh lạc* cũng là con làm sao? Kiếm tuệ*, áo khoác ngoài, còn gì nữa không?" Canh Sướиɠ nhìn Hà Hoan ra vẻ tiếc nuối liền biết trong đó có vật phẩm hắn làm, sợ là lúc bản thân xử lý chuyện biển sâu dị động, Hà Hoan đã làm những thứ này.

(*) Cung thao (宫绦): một loại phụ kiện được đeo quanh eo thường kết hợp với Hán phục. ở giữa dùng một sợi dây, hai đầu buộc cái vật trang trí và nút thắt Trung Quốc, cuối cùng có tua rua.

(*) Anh lạc (璎珞): loại trang sức đeo ở cổ và trước ngực dạng hạt, được làm bằng ngọc bích và bảo thạch được xâu lại với nhau, có nguồn gốc từ Ấn Độ và du nhập vào Trung Quốc qua Phật giáo.

(*) Kiếm tuệ (剑穗): tua rua buộc vào phần chuôi kiếm.

Y bị chuyện thăng cấp phát dục tra tấn đến khổ không tả nổi suốt mấy ngày liền, cuối cùng lúc này lại được sự săn sóc của đồ đệ nhỏ xua tan đi không ít. Hà Hoan hiểu được cảm giác không cam lòng và không thể làm gì khác của y, điều này khiến y không khỏi cảm thấy vừa ấm áp vừa nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở nụ cười, ngay cả những linh vật làm người ta chán ghét này cũng trở nên thuận mắt hơn.

Y chọn ra những vật phẩm mà Hà Hoan đã hao tâm tổn trí làm, đột nhiên y nhìn thấy một cái hợp hoan khâm* nền trắng hoa văn đỏ, nhất thời đánh mất phong độ, nghiến răng nghiến lợi nói:

(*) Hợp hoan khâm: Một loại đồ lót buộc ngực cho phụ nữ ngày xưa.

“Cái hợp hoan khâm này cũng là con dệt sao?" Vậy mà mới vừa rồi y còn cảm thấy Hà Hoan tri kỷ!

Vốn nghĩ nếu đã là tâm ý của đồ đệ, cho dù y không thích nhưng đeo một chút cũng chẳng vấn đề gì, áng chừng sau khi thăng cấp phát dục xong cũng không cần những thứ này. Ai ngờ Hà Hoan lại còn làm cái hợp hoan khâm đáng xấu hổ này! Ngực y mới hơi phát triển, căn bản không cần tới cái hợp hoan khâm này, nào cần Hà Hoan phải chuẩn bị thêm những thứ này!

“A!" Hà Hoan đột nhiên giật lại hợp hoan khâm, vo tròn rồi nhét ra sau. Lúc nãy hắn chỉ bận lo cho sư phụ mình, vậy mà lại lấy thứ này ra! Hà Hoan đan tay vào nhau, ấp úng không nói nên lời.

“Lát nữa đến miệng dịch nóng tự kiểm điểm một giờ!” Canh Sướиɠ thật sự tức giận, cho dù y thật sự phát dục thành nữ tử hay thành yêu vương thì cái hợp hoan khâm này cũng phải do vương hậu dệt, bây giờ Hà Hoan dệt hợp hoan khâm cho y đều không hợp cả tình lẫn lý, thậm chí còn có chút cợt nhả. Nếu không phải y hiểu rõ Hà Hoan trời sinh đã có tính cách đơn thuần, ném đến miệng dịch nóng đứng mười ngày nửa tháng cũng là quá nhẹ!

"Vâng thưa sư phụ, đây là, là con nghe trưởng lão Hoa Ích nói sư phụ nhất định sẽ cần cái này nên con mới dệt!" Hà Hoan tự biết mình đuối lý nên không biện minh cho mình,nhưng hợp hoan khâm này quả thực là do trưởng lão Hoa Ích nói sư phụ làm yêu vương nhất định sẽ cần, giờ nghĩ lại trưởng lão Hoa Ích là thấy hắn dễ lừa gạt nên mới cố ý lừa một vố, không ngờ một thầy thuốc như trưởng lão Hoa Ích lại xấu xa như vậy!

Hà Hoan nghĩ dựa vào đâu mà chỉ có hắn bị phạt, vì thế không chút do dự bán đứng trưởng lão Hoa Ích, còn thêm mắm dặm muối kể lại một lượt chuyện trưởng lão Hoa Ích lừa hắn.

Lén nhìn thấy vẻ mặt sư phụ đã tốt hơn, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trong một ngày mà đi đi lại lại trên chiếc vảy ngược của sư phụ cũng quá là kí©h thí©ɧ rồi, trái tim nhỏ của Hà Hoan có chút không chịu nổi.