Chương 3: Ha hả, tất cả đều nghe hết, một chữ cũng không rớt

Người hắn nói có phải là Bạch Tinh Tư, chính là bạch nguyệt quang đã suất ngoại nhiều năm kia? Cách đây một khoảng thời gian không lâu, khi thiếu gia nhà họ Bạch trở về Trung Quốc, Tần Hiểu đã đặc biệt cử người bao toàn bộ địa điểm KING, đồng thời mời rất nhiều con nhà giàu từ Bắc Kinh đến chung vui, chỉ để tổ chức tiệc chào mừng cho anh ta.

Đáng tiếc Bạch Tinh Tư tửu sắc quá độ, uống ba hiệp, hai gò má hắn hơi say, cùng Tần Hiểu từ biệt.

Hắn vừa đi, Tần Hiểu cũng không còn tâm tư ở lại nữa, liền gọi Thẩm Thính Linh đến đón.

Tuy rằng hắn biểu tình nhàn nhạt, nhưng người khác vẫn là đoán không ra tâm tư của hắn.

Đối với thế thân trong mấy năm nay, Tần Hiểu rốt cục là nghĩ như thế nào?

Những người khác chỉ dám suy đoán ở trong lòng, riêng chỉ có Thôi Hạo thấy hắn một bộ dáng không mặn không nhạt, nhịn không được liền nói thẳng:

“Tần Hiểu, cậu rốt cục nghĩ như thế nào, trả lời đi! Tinh Tư lần này về nước nhưng chỉ đồng ý dự tiệc chiêu đãi của cậu, người sáng suốt đều nhìn ra được cậu ấy đối với cậu có ý tứ,

Mà cậu một, hai lại cứ nhất quyết tìm thế thân, lại còn là loại mặt hàng phổ thông được rao bán đầy đường. Nếu như Tinh Tư phát hiện, tuyệt đối sẽ khổ sở không thôi!”

Ở trong lòng Thôi Hạo, Thẩm Thính Linh cùng lắm chỉ là một tiện nhân đê hèn bất chấp mọi thứ vì tiền.

Tần Tiêu rốt cuộc giương mắt nhìn gã, đôi mắt nặng nề, không nhìn rõ cảm xúc.

Ngay lúc mọi người cho rằng hắn chắc chắn sẽ cho đáp án ngay bây giờ, cửa phòng đột nhiên bị người từ ngoài đẩy ra, người tới mặc một thân áo khoác đen, trên cổ trắng nõn có quấn một chiếc khăn quàng cổ che gần hết nửa khuôn mặt, lộ ra một đôi lông mày xinh đẹp cực kỳ.

Nhưng giờ phút này sắc mặt của y hơi tái nhợt, hiển nhiên là nghe được nội dung của cuộc hội thoại trong phòng.

.... Cũng không biết, rốt cuộc đã nghe được bao nhiêu.

Trên mặt tái nhợt đáng thương nhưng nội tâm Thẩm Thính Linh mặt vô b·iểu t·ình: Ha hả, tất cả đều nghe xong, một chữ cũng không rớt.

Mọi người đại khái cũng không dám lên tiếng, xấu hổ nhìn thanh niên xinh đẹp mà không được hoan nghênh ngoài cửa.

Nhưng Tần Hiểu lại như không có việc gì từ trên sô pha đứng lên, ánh mắt không có cảm xúc gì nhìn Thẩm Thính Linh, vài giây sau mới nhàn nhạt nói: “Đi thôi.”

Đối với cuộc nói chuyện vừa rồi, hắn một chút cũng không có ý tứ muốn giải thích.

Vẻ mặt Thẩm Thính Linh nhất thời lộ ra vẻ chua sót, nhưng thực mau y liền điều chỉnh tốt cảm xúc, ra vẻ bình tĩnh gật đầu với những người còn lại trong phòng riêng: “Thật ngại quá tôi tới chậm, đã phiền mọi người chiếu cố Tần ca rồi, tôi thay anh ấy hướng mọi người nói lời cảm ơn.”

Y chủ động cho bậc thang, bọn họ nể tình vẫy vẫy tay nói không phiền toái.

Nhưng Thôi Lại lại không nghĩ muốn cho y mặt mũi tốt.

Hừ lạnh một tiếng, không chút che giấu thanh âm chính mình, gã nói: “Cậu nghĩ mình là ai, thật sự cho rằng mình chính là chính cung sao? Bất quá chỉ là một thế thân, cũng không biết xấu hổ thay mặt Tần ca?”

Thẩm Thính Linh không nghĩ tới gã lại nói trắng ra như thế, trong lúc nhất thời xấu hổ cùng lúng túng, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Tần Hiểu xin giúp đỡ.

Tần Hiểu tiếp nhận đến tầm mắt của y, lại không có lập tức mở miệng phản bác, thẳng đến khi đôi mắt Thẩm Thính Linh sương mù mênh mông nhiễm hơi nước, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Thôi Hạo: “Được rồi, cậu nói nhiều quá đấy?”

Thôi Hạo uể oải ngậm miệng lại.

Thẩm Thính Linh đi theo phía sau Tần Hiểu yên lặng lau nước mắt.

Xe y ngừng ở dưới lầu, Tần Hiểu có uống chút rượu, dựa vào phía sau ghế nhắm hai mắt nghỉ ngơi, Thẩm Thính Linh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn hắn một cái, lúc này mới mím môi nhấn nút lái xe.

Thôi hạo kia phiên lời nói không thể nghi ngờ là nghiền hắn tự tôn, đem hắn trở thành một cái bất nhập lưu mặt hàng, những lời này sớm tại hai năm trước Thẩm Thính Linh quyết định đi theo Tần Tiêu khi liền nghe qua không ít, chỉ là không nghĩ tới....

Tần Tiêu sẽ như vậy thờ ơ.

Thẩm Thính Linh áp xuống khóe môi chua xót chi ý.

Xe dần dần sử nhập khu biệt thự, Thẩm Thính Linh tự nửa năm trước dọn tiến vào cùng Tần Tiêu ở chung, bất quá từ Bạch Tinh Tư sau khi trở về, Tần Tiêu trở về thời gian thiếu đáng thương.

Hắn đem xe đình hảo, đang chuẩn bị nhắc nhở Tần Tiêu xuống xe, quay đầu lại thấy nguyên bản nhắm mắt nghỉ ngơi nam nhân, lúc này một tay cầm di động, tầm mắt dừng ở trên màn hình, khóe môi hơi hơi gợi lên, mỏng manh ánh sáng chiếu sáng hắn trong mắt kia mạt sủng nịch.

Thẩm Thính Linh tức khắc sửng sốt.

Hắn chưa bao giờ gặp qua Tần Tiêu dáng vẻ này.

Tần Tiêu từ trước đến nay là sát phạt quyết đoán tàn nhẫn nhân vật, đặc biệt là ở Thẩm Thính Linh trước mặt, càng là cao cao tại thượng, nhìn xuống mệnh lệnh. Thẩm Thính Linh cực nhỏ thấy hắn đối chính mình lộ ra ý cười, càng miễn bàn giờ phút này hắn trong mắt nhu tình mãn như là tràn ra tới dường như.

Cứ việc không muốn thừa nhận, nhưng giờ khắc này, Thẩm Thính Linh trong lòng vẫn là không tự chủ được nổi lên một tia hâm mộ chi tình.

Hắn cũng tưởng bị Tần ca như vậy nhìn, chẳng sợ một lần cũng đúng....

Tần Tiêu lại lần nữa giương mắt khi, hiển nhiên đã thanh tỉnh không ít, thấy Thẩm Thính Linh nhìn chăm chú chính mình, nhíu mày, “Tới rồi?”

“Đúng vậy Tần ca.” Thẩm Thính Linh trả lời.

Hắn cụp mi rũ mắt, ngũ quan trong bóng đêm xem không rõ, nhưng mơ hồ vẫn là có thể nhìn thấy kia xinh đẹp hình dáng, tương tự mặt mày một chút làm Tần Tiêu nhớ tới Bạch Tinh Tư.

—— hắn chờ đợi nhiều năm bạch nguyệt quang.

Bạch Tinh Tư lần này trở về, thế nhưng lựa chọn chạy tới giới giải trí đương minh tinh. Đường đường Bạch gia thiếu gia chạy tới đương con hát, thật sự làm không ít người mở rộng tầm mắt.

Bất quá hắn bề ngoài tuyệt hảo, thực lực lại tương đương không tồi, hơn nữa Bạch gia hộ giá hộ tống, thực mau ở trong vòng có chút danh tiếng.

Này trong đó có bao nhiêu là Tần Tiêu công lao, cũng chỉ có chính hắn đã biết.

Tần Tiêu ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ ghế dựa, không chút để ý nói: “Ngươi gần nhất có phải hay không tiếp Trần Bạc An trong tay một cái nhân vật?”

Trần Bạc An, trong vòng nổi danh đạo diễn, trên tay kịch bản không một đều là tinh phẩm, ở trong vòng thanh danh rất cao, gần nhất bắt đầu quay một bộ điện ảnh, Thẩm Thính Linh thử kính nhiều lần, rốt cuộc được đến hắn tán thành, bắt lấy nam chủ một góc.

Không nghĩ tới Tần Tiêu sẽ quan tâm chuyện này, hắn đuôi lông mày không tự chủ được nhiễm ý mừng, khắc chế nội tâm vui mừng nói: “Đối Tần ca, ngài, ngài như thế nào biết?”

Hắn như thế nào biết.

Tần Tiêu trên tay động tác một đốn.

Còn không phải bởi vì, Bạch Tinh Tư cũng coi trọng hắn cái kia nhân vật?