Chương 16: (TG2) Dạy dỗ con trai nuôi là giáo bá ngựa giống

“Hệ thống!! Chuyện gì vậy?!!”

Triệu Dực vừa mới nhận thông báo kết thúc nhiệm vụ ở tiểu thế giới trước liền cảm nhận được chấn động không gian bài trừ hắn khiến hắn quay trở lại không gian hệ thống. Hắn rất lo lắng cho Finn, không biết sự biến mất của hắn liệu sẽ ảnh hưởng thế nào đến anh, liệu bà xã hắn có vì vậy mà lo lắng, thương tâm khổ sở?

[Chủ thượng thứ lỗi, tôi cũng vừa mới nhận được chỉ thị của tổng cục trưởng, ngài ấy nói nếu chủ thượng không đạt được KPI thì đừng hòng lêu lổng khắp nơi, tôi… tôi cũng hết cách!], Thống Thống mướt mồ hôi đáp, chỉ sợ Triệu Dực sẽ lập tức đập nát nó.

“Chết tiệt!”, hắn vò đầu bứt tai tức điên chửi rủa: “Ông già đó nổi điên cái con khỉ!!”, nói rồi hắn hỏi ra suy nghĩ trong lòng: “Vậy còn thế giới đó thì sao? Tao đột nhiên rời đi sẽ không khiến thế giới sụp đổ đấy chứ?”

[Sẽ không, tổng cục trưởng còn bảo tôi chuyển lời, nếu ngài thành công lấy đủ điểm tích lũy sẽ chia quyền điều hành cho ngài, đến lúc đó ngài muốn ở lại bao lâu cũng được.]

“Vậy Finn Bennett, nhân vật mục tiêu sẽ ra sao nếu tao rời đi?”

[Chuyện này… tôi không kiểm soát được, chỉ có thể cố gắng khiến dòng chảy thời gian ở thế giới đó chậm lại, khi ngài quay lại thì có lẽ thời gian cũng sẽ không thay đổi nhiều lắm.]

Toi rồi, hắn đột nhiên biến mất Finn chắc chắn sẽ rất thương tâm, hắn đã hứa sẽ cùng anh kết hôn nhưng giờ…

Triệu Dực siết chặt tay, hạ quyết tâm nhất định tương lai sẽ đạp ông già đó khỏi ghế tổng cục trưởng, hiện tại chỉ có thể nhanh chóng làm xong chuyện mới có thể trở lại đó, mong rằng vẫn còn kịp.

“Được, chọn những thế giới có nhiều điểm tích lũy nhất, tao phải nhanh chóng quay trở lại đó.”

[Vâng, thế giới tiếp theo chủ thượng ngài nhất định sẽ rất thích!], Thống Thống khí thế bừng bừng vào trạng thái làm việc, vỗ ngực tự tin nói.

Trong một văn phòng làm việc cao cấp, một người đàn ông mặc vest đen với khuôn mặt điển trai không chút tì vết và khí chất lạnh lùng ngồi trước màn hình máy tính, hậm hực nhìn đống giấy tờ và đủ loại văn kiện trên bàn như nhìn kẻ địch. Triệu Dực tức đến đỏ mắt, hắn đã đến nơi này sắp được nửa ngày, kết quả thì sao? Còn không phải là đến đây chịu tội à?!

“Hệ thống chết tiệt!! Cút ra đây cho tao!”, trong không gian hệ thống, hắn gầm lên: “Mày nói tao sẽ rất thích thế giới này, mày nghĩ tao thích tự ngược hay gì!!”

[Chủ thượng hiểu lầm rồi.], Thống Thống thật sự khổ sở nói, [Ngài bây giờ chính là người có thân phận địa vị nhất đấy, địa vị càng cao thì trách nhiệm càng nặng nề mà, quan trọng nhất là điểm tích lũy! Điểm tích lũy rất cao!]

Nghe đến điểm tích lũy hắn mới cố gắng bình tĩnh lại, đúng, hắn đến là để kiếm điểm tích lũy, nhất định phải bình tĩnh.

“Nói đi, thế giới này là sao?”

Hệ thống thở phào, cuối cùng cái mạng nhỏ này cũng giữ được, bằng không nó sẽ bị mấy cái hệ thống khác cười chết mất. Dù sao hệ thống nhà người ta toàn là được người chấp hành nịnh nọt, còn nó, xui xẻo phải làm việc cùng cấp trên, chỉ có thể ngoan ngoãn phối hợp.

[Ở tiểu thế giới này ngài là chủ tịch của một tập đoàn đá quý, sở hữu rất nhiều tài sản nhưng nguyên chủ lại theo chủ nghĩa không hôn nhân nên đến khi về già vẫn là chết trong cô độc. Bởi vì biết tính cách cố chấp của nguyên chủ nên cha nguyên chủ đã bắt hắn nhận nuôi một đứa trẻ từ cô nhi viện sau đó nuôi thành người thừa kế, cũng là nhân vật mục tiêu lần này, Triệu Tử Nhạc.]

Lời hệ thống vừa dứt, Triệu Dực không nói nhiều mà túm gáy hệ thống lên: “Ý mày là sao? Hết bắt tao làm tiểu tam giờ lại đến chơi lσạи ɭυâи?! Bộ phận tiếp nhận nhiệm vụ làm việc kiểu quần què gì thế?!”

Thống Thống thật sự khóc không ra nước mắt, còn không phải là vì chủ thượng yêu cầu tích điểm phải cao sao, với cả nó cũng không thể nhúng tay vào chuyện của bộ phận khác a.

[A không không, chủ thượng ngài bình tĩnh, thế giới này có 15000 điểm tích lũy a!]

Triệu Dực nghe đến đây thì buông tay ra, vì 1 vạn 5000 điểm tích lũy, hắn nhịn.

[Nguyên chủ sau khi nhận nuôi Triệu Tử Nhạc thì mặc kệ hắn không quản, bởi vì không được yêu thương nên tâm lí Triệu Tử Nhạc càng lúc càng trở nên vặn vẹo, ăn chơi trác táng khắp nơi, khiến mười mấy thiếu nữ có bầu nhưng chỉ quăng cho bọn họ tiền để bọn họ tự giải quyết. Nhiệm vụ của ngài là thuần phục người này để những cô gái vô tội kia không lặp lại số phận bi thảm, giúp nhân vật mục tiêu tìm được mục đích sống.], Thống Thống vừa nói vừa nhìn sắc mặt hắn, đáng sợ chết mất.

Hôm nay Triệu Dực quyết định trở về sớm một chút, trên đường đi nghe hệ thống kể lại ngày hôm qua Triệu Tử Nhạc đi chơi cùng bạn bè cả đêm không về, còn cùng đám bạn phá gia chi tử kia tụ tập cùng rất nhiều bạn học nữ. Bởi vì diện mạo trời phú và Triệu gia chống lưng phía sau nên ở trường Triệu Tử Nhạc mới có thể tung hoành ngang dọc, là một tiểu hoàng tử cực kì nổi tiếng, kể cả khi cậu là giáo bá với cái bảng điểm đủ để đứng đầu từ dưới lộn lên.

Phải nói Triệu Tử Nhạc sau này trở thành bộ dáng kia không thể không kể đến công lao của nguyên chủ, ít nhiều gì đã nhận nuôi thì cũng phải nuôi cho tới, cả ngày chỉ chăm chăm kiếm tiền, cuối cùng lại chết vì cô độc.

Triệu Dực dừng xe trong gara biệt thự, lần đầu tiên nhìn diện mạo của mình ở thế giới này qua gương chiếu hậu. Nam nhân với gương mặt lạnh bẩm sinh, khí thế cực kì có sức chèn ép người khác, 37 tuổi nhưng thời gian dường như chỉ càng khiến hắn trở nên có sức hút hơn, tỏa ra khí vị quyến rũ khó từ chối.

Xem như không tệ lắm, hắn cũng không muốn ủy khuất bản thân diễn một vai vừa xấu vừa như hòa thượng đâu.

“Ông chủ.”

Quản gia chạy ra bên ngoài gập người chào hắn, mở cửa để hắn vào trong.

“Ừ.”, hắn đi vào phòng khách, lại giống như vô tình nhìn quanh hỏi: “Nhạc Nhạc đâu?”

Quản gia tưởng mình nghe lầm, đó giờ ông chủ có bao giờ gọi tên tiểu thiếu gia thân mật như vậy đâu? Nhưng ông ta nhanh chóng nhận ra mình thất thố liền thu lại biểu tình ngơ ngác, đặt ly nước đến trước mặt hắn.

“Tiểu thiếu gia còn chưa về thưa ông chủ.”

Ông ta thành thật nói, nhưng nhìn sắc mặt Triệu Dực đột nhiên thay đổi ông ta liền hơi căng thẳng, không đợi hắn hỏi đã khai: “Tiểu thiếu gia hôm qua đi chơi, chắc sẽ sớm về thôi.”

Khuôn mặt lạnh lùng của hắn kèm theo chút tức giận, hệt như bộ dáng người cha sắp phát hỏa vì con trai đi chơi quên đường về. Nhưng tính cách hắn thâm trầm, cuối cùng vẫn chẳng nói gì, ngồi ở phòng khách chờ đợi thời gian qua đi.

Mắt thấy đã đến thời gian dùng bữa tối, quản gia liền hỏi: “Ông chủ, ngài có muốn dùng bữa trước không?”

Triệu Dực kéo lỏng cà vạt, thái dương còn nổi lên gân xanh, thật sự có chút đáng sợ, dọa lão quản gia đổ mồ hôi hột: “Không cần, khi nào nó về bảo nó đến gặp tôi.”

Nói rồi hắn đứng lên một đường bước thẳng lên lầu.