Nịnh Manh không phải là một đứa trẻ.
Cô khóc một lúc, sau khi phát tiết hết cảm xúc tủi thân thì không khóc nữa.
Hơn nữa còn miễn cưỡng tỏ ra mạnh mẽ, chấp nhận sự thật là mình đã biến thành một Kỳ Lân nhỏ màu mực.
Kỳ Dữ cũng không mang Nịnh Manh trở về An gia.
Bây giờ người An gia nhất định sẽ cho rằng hắn đã chết, hơn nữa tâm nguyện của An Duệ là báo thù.
Báo thù, không nhất thiết phải trở về An gia mới có thể báo thù.
Kỳ Dữ và Nịnh Manh, trên người không một xu dính túi.
May mà lúc trước Kỳ Dữ mua một quyển bách khoa toàn thức dược trong hệ thống, bây giờ đã phát huy công dụng.
Trong núi rừng, không hề thiếu các loại thảo dược.
Kỳ Dữ kéo dây leo đan một cái sọt, sau đó mang theo Nịnh Manh, vừa hái thuốc vừa đi xuống chân núi.
Đến lúc hai người đi ra khỏi chân núi, trong sọt của Kỳ Dữ đã đầy ắp các loại thảo dược hắn hái được.
Dưới chân núi có một dòng suối nhỏ, nước trong vắt sạch sẽ, Kỳ Dữ vốc nước rửa mặt, sau đó bắt đầu xử lý những thảo dược hắn vừa hái xuống.
Việc này, Nịnh Manh không giúp được gì, liền rảnh rối ở bên cạnh chơi đùa.
Cô xoay người nhảy vào trong suối, bơi tới bơi lui, đuôi vẫy vẫy, thỉnh thoảng lại ló đầu ra.
Những con cá nhỏ trong suối cũng chưa từng thấy thứ nào quái lạ như vậy.
Chúng trốn ở trong rong rêu, tò mò nhìn Nịnh Manh tự chơi tự vui, sau đó dần bị Nịnh Manh thu hút, từng con cá nhỏ chui từ trong rong rêu ra, chậm rãi tới gần Nịnh Manh.
Nịnh Manh quay đầu tò mò nhìn chúng một cái, dùng đuôi cọ cọ chúng, kết quả còn chưa đυ.ng tới, đám cá nhát gan kia đã chạy trốn khắp nơi.
Sau khi Kỳ Dữ rửa sạch toàn bộ thảo dược, hắn quay đầu lại nhìn, sau đó cúi đầu đưa tay nắm lấy cái đuôi của Nịnh Manh, kéo cô ra khỏi nước.
Kỳ Dữ vào thành, vác sọt thảo dược đi tìm tiệm thuốc.
Nịnh Manh bị Kỳ Dữ đặt vào túi, cô tò mò dùng móng vuốt nhỏ nắm lấy túi Kỳ Dữ, cái đầu nhỏ đen tuyền lặng lẽ thò ngoài một chút, ánh mắt tròn xoe đánh giá hai bên đường phố phồn hoa.
Độ phồn vinh của Nguyệt Thành có thể so sánh với Kinh Thành.
Trên đường cái, người đến người đi đông như chảy hội. Hai bên đường phố bày đầy các loại sạp nhỏ, đồ trên sạp rực rỡ muôn màu, cái gì cũng có.
Bên tai tràn ngập thanh âm rộn ràng nhốn nháo, còn có tiếng hét của các tiểu thương.
Trong không khí, còn ngửi thấy mùi thức ăn mê người.
Hai bên đường cái, tửu lâu và các loại cửa hàng đứng sừng sững, cờ xí treo cao tung bay theo gió.
Hình ảnh náo nhiệt phồn hoa khiến Nịnh Manh ngốc ngếch chưa thấy bao giờ mải mê nhìn ngắm không chớp mắt.
Nịnh Manh nhìn cái gì cũng thấy tò mò, sau khi cảm thán xong thì thấy ký chủ nhà mình đi vào một cửa hàng nào đó, Nịnh Manh vội vàng cúi người chui vào trong túi.
Trong túi tối đen, Nịnh Manh co người lại, có chút buồn bã nghĩ, bên ngoài đúng là thú vị, nếu cô có thể biến thành người thì tốt biết mấy.
Không phải như bây giờ, nhỏ tí xíu, có khi vừa đi ra ngoài đã bị người ta giẫm chết rồi.
Kỳ Dữ đi tới một tiệm thuốc, sau khi hắn đi vào liền tới trước quầy, nói với ông chủ để để râu dê: "Chưởng quầy, chỗ ông có thu mua thảo dược không?”
“Có.” Chưởng quầy nhìn Kỳ Dữ, bỏ đồ trong tay xuống, mở miệng nói: "Nhưng phải xem thảo dược của cậu trước, phẩm chất càng tốt giá cả càng cao."