Edit: Hi Nhiễm
Lý Thành vừa nói xong, văn phòng chợt yên tĩnh.
Cuối cùng, Tiểu Chu vẫn là tiến lên, ghé sát vào lỗ tai của Lý Thành nói: “Ông chủ, người này chính là người triệu khai đại hội cổ đông, trên tài liệu ngày hôm qua tôi gửi cho ngài có ghi rõ.”
Sắc mặt Lý Thành tối sầm lại, không nghĩ rằng thật là có chuyện như vậy.
Ngày hôm qua Tiểu Chu đúng là đã gửi một phần tài liệu cho hắn, chẳng qua vào mỗi lần triệu khai hội đồng quản trị, mỗi năm đi tới đi lui đều là những lão gia hỏa này, thế nên hắn liền không xem.
Lý Thành cảm giác mặt mình trở nên nóng rát, giống như là ai tát hắn một cái vậy.
Kỳ Dữ ngồi ở chủ vị, đặt Nịnh Manh ở trên đùi, hắn nghe vậy liền phát ra một tiếng cười nhạo, nói với Lý lão gia tử và Lý Thành: “Nếu hai vị đã tới, vậy mau ngồi xuống đi, mọi người đều ở địa vị cao, thời gian trân quý, nhanh chóng chọn ra tân chủ tịch rồi tan họp sớm.”
Lời nói này của Kỳ Dữ chính là chuyện đương nhiên, nhưng vào trong mắt Lý Thành liền cảm thấy thái độ của hắn kiêu ngạo quá mức, cứ như thể tập đoàn Lý thị này là nhà hắn vậy, Lý Thành dựng mày lên lập tức lại định phát hỏa, chẳng qua bị một ánh mắt của Lý lão gia tử áp chế nghẹn trở lại.
“Người trẻ tuổi, đừng nên quá kiêu ngạo.” Lý lão gia tử liếc nhìn Kỳ Dữ, sau đó tùy tiện kéo một vị trí ngồi xuống.
Lý Thành nghe Lý lão gia tử nói, tựa hồ nghĩ ra cái gì, toét miệng, ngồi ở bên cạnh Lý lão gia tử.
Mỗi lần chọn chủ tịch, không lúc nào mà không phải là đầu phiếu tuyển cử, người có số phiếu nhiều nhất được chọn làm tân chủ tịch, đồng thời cổ phần của người này không được dưới 15%.
Năm đó vì dự phòng tập đoàn Lý thị bị người soán vị, tuy Lý lão gia tử vì thu nạp tài chính, phân tán một ít cổ phần ra ngoài, nhưng những cổ phần đó đều là rải rác, sự thật là phần nhiều cổ phần đều nằm trong tay người Lý gia.
Lý lão gia tử, Lý Thành, Lý Hào Kiệt, thậm chí ngay cả trong tay Lý Bách Nhiên - loại ăn chơi trác táng này, Lý lão gia tử cũng chia hắn một ít cổ phần.
Lý gia nơi này có bốn phiếu, mà đại hội cổ đông có tổng cộng mười hai phiếu, hơn nữa trong số đó còn có bốn người từng có quan hệ sinh tử với Lý lão gia tử, cũng chẳng trách Lý lão gia tử bình tĩnh với tự tin như vậy.
Sau khi Lý Thành suy nghĩ được rõ ràng này đó, đáy mắt xẹt qua một tia ý cười chí tại tất đắc*, ngồi ở chỗ đó, chờ lát nữa Kỳ Dữ chủ động rời đi cái vị trí kia, hơn nữa quỳ xuống đất cầu hắn ngồi lên trên.
(* chí tại tất đắc: ám chỉ một người nào đó đã nắm chắc chiến thắng trong tay.) Nhưng mọi chuyện thật sự là sẽ như Lý Thành nghĩ như vậy sao?
Trương Hoa Bân ngồi ở vị trí thứ nhất bên tay trái, sau khi hắn nhìn mọi người đều ngồi xuống, vẫy vẫy tay, ý bảo trợ lý của mình bắt đầu tuyên đọc văn kiện.
Bởi vì khí thế ban này của Kỳ Dữ quá cường, hơn nữa bộ dáng của hắn khiến Lý lão gia tử với Lý Thành hai người quá mức khϊếp sợ, nên cả hai người lại đều không phát hiện ra sự tồn tại của Trương Hoa Bân!
Giờ phút này, nhìn Trương Hoa Bân ăn mặc tây trang định chế, vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở bên người Kỳ Dữ, cả Lý lão gia tử và Lý Thành, đáy lòng hai người đều xẹt qua một dự cảm xấu.
Thực mau, mặt dự cảm xấu này liền thành thật.
Khi bỏ phiếu cho Kỳ Dữ trở thành tân chủ tịch, ngoại trừ Lý lão gia tử với Lý Thành, cùng với hai cổ đông khác đầu phiếu phản đối, thế nhưng những người khác toàn bộ đều đầu phiếu tán thành!
Không chỉ vậy, đối phương còn lấy ra hiệp nghị chuyển nhượng cổ phần có chữ ký của chính Lý Hào Kiệt!
Tuy Lý lão gia tử trải qua bao sóng gió, gặp được chuyện này cũng không bình tĩnh được.
Một trận chiến này, Lý lão gia tử với Lý Thành thua thất bại thảm hại.
Kỳ Dữ là tân chủ tịch tập đoàn Lý thị, đại hội cổ đông cũng kết thúc.
Sau khi các cổ đông rời khỏi văn phòng, trong văn phòng cũng chỉ còn bốn người Lý Thành, Lý lão gia tử, còn có Kỳ Dữ và Trương Hoa Bân.
Lý Thành đứng bật dậy, đôi tay chụp mạnh lên mặt bàn, căm tức nhìn Kỳ Dữ, mở miệng nói: “Rốt cuộc cậu là ai!”
“Cha, ngay cả con của ngài mà ngài cũng không nhận ra sao?” Kỳ Dữ nhìn hắn cười, chính là ý cười lại không đạt đáy mắt.