Chương 24: Chủ nhân lạnh lùng, muốn ôm một cái (21) - End TG1

Edit: Hi Nhiễm

“Nghịch tử! Nghịch tử!” Lý Thành không tin được rằng người đang đứng trước mắt mình đúng thật là đứa con trai mà bản thân vẫn luôn không đặt vào mắt, tức giận đến mức đập bàn, “Công ty này là của anh mày! Sao mày lại có thể đoạt đồ của anh trai mày!”

“!!!”Phi! Không biết xấu hổ! Đúng là không biết thẹn mà!

Nịnh Manh vẫn luôn bị Kỳ Dữ ôm vào trong ngực, nghe được những lời này của Lý Thành, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa!

Nếu có thể cô liền muốn trực tiếp làm cái miêu mễ hoa mai phi đá, lại đến một cái phi thiên miêu mễ trảo, cào nát nhừ bản mặt này của Lý Thành, để xem da mặt hắn dày đến mức nào mới có thể nói ra được những lời này.

Tuy tài sản của Lý gia đều là tư hữu của Lý gia, nhưng yêu cầu về người thừa kế lại rất nghiêm khắc, nhất định phải là con trai mà vợ chính sinh ra mới được.

Trước khi kết hôn với Trương Mai Mai, Lý Thành không những đã bao dưỡng tình nhân ở bên ngoài, mà còn vì Lý Hào Kiệt có thể thuận lợi thừa kế Lý thị, cố ý để Dương Y Y lắc lư trước mặt Trương Mai Mai đang bị bệnh nặng, khoe khoang Lý Thành đối xử tốt với ả ta, khiến cho bệnh của Trương Mai Mai ngày càng nghiêm trọng, cuối cùng buồn bực không vui, buông tay nhân gian.

Công ty này vốn dĩ do Lý Bách Nhiên tới tiếp nhận, nó vốn dĩ chính là của Lý Bách Nhiên!

Hiện tại Kỳ Dữ tiến vào thân thể Lý Bách Nhiên, vậy nên phải là Kỳ Dữ tới tiếp quản công ty này!

“Ngoan.” Kỳ Dữ cúi đầu sờ sờ Nịnh Manh đang giãy dụa trong lòng ngực, đáy mắt một mảnh mềm mại, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn về phía Lý lão gia tử và Lý Thành, đáy mắt lưu lại chỉ có một mảnh lạnh băng.

“Từ cái ngày mẹ tôi chết, ông cũng phải nghĩ đến ngày hôm nay rồi chứ.” Kỳ Dữ lạnh giọng nói với Lý Thành.

Lý Thành vẫn còn muốn mắng Kỳ Dữ, nhưng Lý lão gia tử ở một bên vẫn luôn không nói chuyện lại mở miệng: “Trò giỏi hơn thầy, lúc này, là lão gia tử ta mắt mù. Bách Nhiên a, dù sao cháu cũng là người của Lý gia, nếu được đến vị trí này, vậy thì ngồi đi.”

Nói xong, Lý lão gia tử phái người, mạnh mẽ đè ép Lý Thành đang vẫn còn muốn tiếp tục nháo với Kỳ Dữ đi ra ngoài.

Kỳ Dữ nhìn bộ dạng nổi điên của Lý Thành, trong đầu nhớ tới thời điểm sau khi Lý Bách Nhiên bị bỏ tù, vẻ mặt lạnh băng của Lý Thành nói đã cắt đứt quan hệ cha con với Lý Bách Nhiên.

Kỳ Dữ cười cười, mở miệng ra tiếng: “Đúng rồi, nếu từ giờ ba đã không phải Chủ tịch, nếu vậy có rảnh thì đi thăm Lý Hào Kiệt đang bị nhốt ở Cục Cảnh Sát đi.”

Hai người Lý Hào Kiệt và Điền Nhạc, bị bắt đúng lúc đang hấp độc *** (hút m.a t.úy ấy mn), chứng cứ vô cùng xác thực, lại còn có Trương Hoa Bân gây áp lực mặt trên, dù cho Lý Thành và Dương Y Y nghĩ hết các loại phương pháp, cũng không đưa ra được, quả thực vội trắng đầu. (nghĩa là nghĩ nhiều đến mức hói đầu á)

Trong khi đó Lý lão gia tử lại nghĩ thoáng hơn nhiều, trực tiếp tuyên bố Kỳ Dữ là người thừa kế Lý gia, dù sao cả hai đều là cháu trai hắn, ai có năng lực ngồi trên cái vị trí kia thì công ty chính là của người đó.

Sau khi Kỳ Dữ lên làm Chủ tịch, Trương Hoa Bân đầu tư vào lượng lớn tài chính, đồng thời cũng kéo thật nhiều đơn đặt hàng, khiến cho mọi người đều cho rằng tập đoàn Lý thị sắp phá sản, không ngờ lại tựa như cây khô gặp mùa xuân, nhanh chóng sống lại.

Hai người Lý Hào Kiệt và Điền Nhạc đều bị phạt tù, trước hết ném vào trung tâm cai nghiện, chờ cai nghiện xong, lại ra tiếp thu hình pháp xử trí.

Hình phạt của Lý Hào Kiệt là tám năm, đợi đến lúc hắn ra, thế giới bên ngoài cũng đã là một cảnh tượng khác.

Sau khi tinh thần của Dương Y Y và Lý Thành quá kiệt sức vì phải lo cho Lý Hào Kiệt, hai người nghĩ lại mọi chuyện liền bắt đầu oán trách lẫn nhau.

Lý Thành trách Dương Y Y, nếu không phải do ả thích khoe khoang, mời những phóng viên này tới tham gia yến hội, thì chuyện xấu của Lý Hào Kiệt cũng sẽ không bị lộ ra ngoài, mọi chuyện lúc sau liền sẽ không xảy ra.

Mà Dương Y Y lại oán Lý Thành, nghĩ nhất định là đời sống cá nhân của Lý Thành không sạch sẽ, ở bên ngoài bao nhị nãi tam nãi (có thể hiểu là ăn chơi dâʍ ɭσạи, trái ôm phải ấp hai ba cô, đi chơi gái ấy mn ^_^) khiến Lý Hào Kiệt cũng đi theo nhiễm thói hư tật xấu.

Nhưng, mặc kệ những người này lúc sau sinh hoạt như thế nào, nhiệm vụ thứ nhất của Kỳ Dữ và Nịnh Manh coi như hoàn thành.