Editor: Hi Nhiễm
Thời gian vừa đến, yến hội bắt đầu.
Trong phòng khách vang lên tiếng ca mạn diệu, rất nhiều người đều bước vào sân nhảy khiêu vũ.
Còn có người thì bưng ly rượu đi bắt chuyện với các ông chủ lớn có sự nghiệp thành công, cố gắng đạt được quan hệ để mở rộng đối tác của mình.
Mà lúc này, Lý Hào Kiệt nâng Lý lão gia tử từ trên tầng xuống dưới, hai người Dương Y Y và Lý Thành cầm tay nhau, mặt mang tươi cười đi ở phía sau.
Đúng là một nhà bốn người hòa thuận.
Ánh mắt Kỳ Dữ dừng ở trên người bọn họ, không có chút biểu cảm nào.
Hiện giờ tuy Lý lão gia tử đã không còn trẻ, nhưng danh vọng của hắn vẫn còn.
Mà hiện giờ, hắn mang theo Lý Hào Kiệt cùng xuống dưới, ý tứ trong đó thực sự là không cần nói cũng biết.
Vì nhân vật chính trong yến hội này không phải Lý lão gia tử, sau khi Lý lão gia tử mang theo Lý Hào Kiệt đi dạo một vòng thì để cho người hầu nâng hắn trở về nghỉ ngơi.
Lý Hào Kiệt đi theo bên người Lý Thành, tiếp tục trò chuyện với những ông chủ lớn đó.
Dương Y Y thì nói chuyện phiếm với những quý phụ, hôm nay bà trang điểm vô cùng hoa lệ, vẽ trang dung tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn bóng loáng như thiếu nữ như biểu hiện cuộc sống dễ chịu của bà ta.
Lý Thành mang theo Lý Hào Kiệt, giới thiệu cho hắn những nhân vật đứng đầu các ngành sản xuất, điều này không thể nghi ngờ chính là ở thông báo thân phận người thừa kế của Lý Hào Kiệt.
Hôm nay Lý Hào Kiệt mặc một bộ tây trang màu bạc, tướng mạo của hắn đa phần là di truyền từ Lý Thành, anh tuấn tuyệt luân, trên người mang theo tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi, cũng mang theo một chút thành thục không thuộc về tuổi này, chỉ trừ đôi mắt tràn ngập danh lợi của hắn khiến người khác phòng bị.
Tâm trạng Lý Hào Kiệt hôm nay vô cùng phi dương, vui sướиɠ.
Trong khi Lý Thành đang trò chuyện với ông chủ lớn ở đối diện, ánh mắt Lý Hào Kiệt nhìn quét qua mọi nơi một chút, nghe quản gia nói cái bại gia tử Lý Bách Nhiên cũng tới, không biết hắn đang ở đâu đây? Lúc này hắn không phải nên sớm đã chạy ra quấy rối sao.
Lý Hào Kiệt nhìn một vòng đều không nhìn thấy thân ảnh của Lý Bách Nhiên, ngược lại là ở cổng lớn, một bóng hình thu hút chú ý của hắn.
“Ba, con xin phép rời đi một lúc.” Lý Hào Kiệt nhẹ giọng nói ở bên tai Lý Thành.
“Con đi nhanh lên, đừng quay về muộn để lát nữa” Câu nói kế tiếp Lý Thành không nói ra nhưng lại có ý chỉ.
“Con biết rồi ba.” Lý Hào Kiệt gật đầu, sau đó xin lỗi ông chủ lớn ở trước mặt rồi rời đi.
Lý Hào Kiệt bước nhanh đi ra bên ngoài, quả nhiên ở chỗ cổng lớn thấy được một bóng người quen thuộc.
Thiếu niên kia mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới mặc một cái quần bó màu đen, tóc đen mềm mại hơi cuốn đáp ở trán hắn, gương mặt tinh xảo xinh đẹp lộ ra, khí chất đơn thuần, mang theo một loại mỹ cảm.
Bề ngoài xuất chúng với khí chất của thiếu niên kia đã khiến vài vị nhà giàu theo đuôi, vẫn luôn dây dưa ở bên người hắn, trên mặt mang theo tươi cười không có ý tốt.
Lý Hào Kiệt đi qua, trực tiếp bắt lấy tay của thiếu niên kia, kéo hắn thoát ra khỏi đám người.
“Anh kéo tôi làm gì! Anh buông tôi ra!” Biện Nhật đột nhiên bị Lý Hào Kiệt kéo ra, vẻ mặt lập tức đỏ bừng, thẹn quá thành giận.
Nhưng Lý Hào Kiệt cũng không để ý cái này, khách trong đại sảnh quá nhiều cho nên Lý Hào Kiệt kéo Biện Nhật ra hoa viên ở phía sau không một bóng người.
“Tại sao cậu lại ở đây?” Lý Hào Kiệt buông tay ra, mở miệng chất vấn hắn.