Chương 10: Chủ nhân lạnh lùng, muốn ôm một cái (7)

Editor: Hi Nhiễm

Địa vị Lý gia ở thành phố S giống như là con rắn đứng đầu, tổ chức bữa tiệc lúc này người tham gia nhiều không kể xiết.

Tuy rằng Lý Bách Nhiên không thích nhuộm tóc, nhưng mà phong cách ăn mặc lại không giống người bình thường, mắt nhìn phải nói là không tốt một chút nào, luôn thích mặc quần áo màu sắc rực rỡ phối với nhau, thật sự là cay đôi mắt.

Mỗi lần hắn xuất hiện trong đám người, mọi người đều chỉ tập trung nhìn quần áo của hắn, làm sao có thể nhớ rõ mặt hắn trông như thế nào.

Hơn nữa mấy năm nay, từ khi dọn ra ở ngoài, Lý Bách Nhiên ít khi trở về, chỉ có vào dịp lễ dịp tết hắn sẽ trở về nhìn một chút. Xuất hiện trước mặt người khác lại càng không.

Vì thế, khi khí chất và trang phục trên người Kỳ Dữ đều đẹp hẳn lên, thời điểm hắn ôm Nịnh Manh đi vào, đừng nói những khách nhân của bữa tiệc để ý đến hắn mà không nhận ra hắn là ai, ngay cả những người hầu ở biệt thự này đều không nhận ra được hắn là Lý thiếu gia đã dọn ra ngoài ở.

Nhiệm vụ của Lý Bách Nhiên, tuy rằng có yêu cầu Kỳ Dữ giúp hắn đoạt lại tất cả thứ hắn mất đi, nhưng Kỳ Dữ lại không muốn đạt được hảo cảm của Lý Thành với Lý lão gia tử.

Cho nên sau khi tiến vào đại sảnh, Kỳ Dữ không bắt chuyện với một ai, hắn ôm Nịnh Manh đi đến ngồi ở một sô pha trong một góc không hấp dẫn chú ý của người khác.

Bề ngoài xuất sắc của hắn cùng với khí chất khác hẳn so với bạn cùng lứa tuổi tuy sẽ khiến cho những nhân vật thành công chủ ý, nhưng lại sẽ không vẫn luôn đặt ánh mắt lên người hắn.

Mà ánh mắt vẫn luôn chú ý đến hắn, cũng chỉ có những cái đó tiểu thư nhà giàu đi theo ba mẹ của mình cùng tham gia bữa tiệc.

Kỳ Dữ ngồi ở trên sô pha, đặt Nịnh Manh ở trên đùi nhẹ nhàng vuốt ve, vốn dĩ vẻ mặt lãnh đạm giờ phút này lại hoàn toàn nhu hòa xuống dưới, vẻ mặt chuyên chú.

Nịnh Manh tò mò ngẩng đầu, nhìn xung quanh một chút, sau khi thấy bữa tiệc không có đồ vật gì đáng để chú ý, cô dựa vào đùi Kỳ Dữ, ở hắn ôn nhu vuốt ve mà ý thức dần hôn hôn trầm trầm, chỉ có cặp lỗ tai xù xù kia thường thường run run một chút.

Có tiểu thư nhà giàu thướt tha đi đến, muốn bắt chuyện với Kỳ Dữ. Thấy ánh mắt hắn vẫn luôn đặt ở trên người mèo con, liền vẻ mặt thẹn thùng hỏi: “Xin chào, anh cũng thích mèo tai cụp sao? Tôi vẫn luôn muốn nuôi một con, không biết con mèo này của anh mua ở đâu thế? Nhìn qua rất đáng yêu.”

Cô ta vừa nói xong, Kỳ Dữ vốn dĩ nhẹ nhàng vuốt mèo ngẩng đầu nhìn cô ta, vẻ mặt không một biểu cảm, ánh mắt đen kịt dừng ở trên người cô ta, rõ ràng hắn còn chưa mở miệng nói chuyện nhưng cái kia tiểu thư nhà giàu đối diện với Kỳ Dữ không đến hai giây đã chật vật xoay đầu, nhanh chóng tránh ra.

“Nè, Na Na, thế nào rồi?” Bọn chị em bên cạnh vẫn luôn chú ý tới cô mở miệng hỏi.

Nghĩ lại vừa mới tựa như một màn bị vả mặt, cô gái tên là Na Na này thẹn quá thành giận, vẻ mặt chán ghét nói: “Cái quỷ gì, lớn lên đẹp như thế, hóa ra lại là cái người câm!”

“Hả, không thể nào?” Có vài cô gái bên cạnh kinh ngạc hô ra tiếng.

Sau khi Na Na xúc động nói xong câu kia, trong lòng cô ta liền hối hận, vội vàng nói sang chuyện khác, mở miệng nói: “Có gì sẽ không đâu, đi thôi, chúng ta qua bên kia nhìn xem, mình nghe mẹ mình nói, Lý gia tổ chức bữa tiệc lần này, thực ra chuyện quan trọng nhất chính là tuyên bố người thừa kế đời tiếp theo.”

Cô gái A: “Hả? Chắc là Lý đại thiếu đi? Lần trước mẹ mình còn lấy chuyện của hắn nói với anh trai mình, nói thời điểm hắn học phổ thông còn chưa tốt nghiệp đã vào công ty hỗ trợ rồi.”

Cô gái B: “Đúng rồi, hắn vừa mới tốt nghiệp phổ thông, tuổi không lớn, lại còn thi đậu đại học Nam Khai, nghe nói học về chuyên ngành quản lý. Quan trọng nhất chính là nghe người khác nói rằng hắn rất đẹp trai đấy!”

Tiếng những nữ sinh này bàn tán Nịnh Manh đều không nghe thấy, cô nâng cái đầu xù xù lông nhìn khuôn mặt soái khí của ký chủ nhà mình, ở trong lòng nghĩ: Ký chủ cũng quá đẹp trai rồi, nhưng mà ngàn vạn không thể bị người khác cướp đi!