Chương 7

Chương 7: Trận đấu

Hàn Lãnh nhanh chóng thay xong bộ đồ thể thao bước ra.

“Ồ ra rồi sao? Tưởng chú mày ngồi luôn trong đó chứ!”. Kẻ tóc nâu khi nãy khinh miệt lên tiếng.

“Không phải vì tôi sợ ông chú đây ngồi chờ đến bạc tóc hay sao?”. Hàn Lãnh ngữ khí bình tĩnh trả lời.

Thanh Hạo nhận thấy không khí có phần giương cung bạc kiếm lập tức đứng ra.

"Được rồi đừng nói nữa chuẩn bị đi.

Gã tóc nâu hừ lạnh một tiếng rồi xoay người đi.

“Em đừng để ý bọn họ, cố lên!”. Thanh Hạo an ủi.

“Vâng!”. Hàn Lãnh mặt ngoài cảm kích nhưng trong lòng không ngừng cười lạnh.

Ngấm ngầm tạo cơ hội cho bọn họ bài xích mình rồi bán cho mình cái an ủi giả tạo? Anh vẫn chẳng có trò nào mới cả, toàn mấy trò cũ rích lặp đi lặp lại.

“Được rồi, mọi người vào đội hình nào!”. Thanh Hạo lên tiếng.

“Bắt đầu!”

Ngay khi tiếng bắt đầu vang lên, gã tóc nâu nhanh chóng chạy ra giành bóng, cả đội cũng nhanh chóng chạy sát theo sau. Sau một lúc gã chuyển bóng cho người phía sau, cả đội như có sự ăn ý là không chuyển bóng cho Hàn Lãnh, gã tóc nâu còn liên tục chắn đường khiến cậu không thể giành bóng được.

Hàn Lãnh sau một hồi bị chặn đường mấy phát liền trực tiếp chạy vòng qua, ngay khi Thanh Hạo vừa tiếp được bóng đang chuẩn bị ném vào rổ thì nhảy lên chuẩn bị chặn lấy.

“Hừ oắt con, với độ cao đó mày nghĩ mày chặn được chắc!”. Gã tóc nâu cười lạnh.

Nhưng rất nhanh gã liền bị vả một cái bốp vào mặt.

“Đù chặn được kìa má ơi!!”. Một tên trong đội cảm thán.

“K…không thể nào!”. Thanh Hạo nhỏ giọng thốt lên.

Cả đội còn chưa kịp hoàn hồn, Hàn Lãnh đã nhảy lên ném bóng vào rổ.

“Lần này với độ cao này chắc không vào đâu ha!”.

“Vào rồi…”

Đm Σ(▼□▼メ)

Gã tóc nâu nhanh chóng tiến tới khoát vai Hàn Lãnh

“Oắt con được lắm, có hứng thú gia nhập đội bọn anh không?”.

Cả đội: Nhà nó bán bánh trán đúng không?

“Có cậu ta thì đội mình thắng chắc rồi!”.

“Đúng vậy đó!”.

Thanh Hạo nhìn Hàn Lãnh được cả đội vây quanh tâng bốc, mày khẽ nhíu lại, ganh tị trong mắt xuất hiện càng sâu hơn.

Hắn ta mở miệng muốn nói gì đó lại nhất thời bị nghẹn lại. Chỉ thấy thiếu niên cả người đầy mồ hôi nói cười với những người trong đội, tay không tự chủ được vén áo lên lau mồ hôi trên mặt để lộ ra làn da trắng noãn cùng cơ bụng tinh mỹ, thấp thoáng còn thấy được đóa anh đào trước ngực.

Thanh Hạo khó khăn di chuyển tầm mắt đi nơi khác, nuốt nuốt nước bọt đi tới.

“Vậy thì tốt rồi, lại đây anh giới thiệu với em, tên tóc nâu này tên là Phương Cẩn, người cao cao này là Hoàng An, người ốm ốm này là Trần Đức,…”

Thanh Hạo giới thiệu cực kì nhiệt tình dường như quên mất giây trước vừa ganh tị ghen ghét thiếu niên giây sau đã không nhịn được mà nhích tới bên cạnh.

***

Một giờ chiều.

Tiếng còi thổi bắt đầu trận đấu vang lên, Thanh Hạo nhanh chân phóng lên giành bóng, chuyền cho Phương Cẩn.

Phương Cẩn nhận lấy bóng tức tốc vọt đến bên sân của đối thủ, vừa nhảy lên để ném bóng thì bị chặn lại, giành mất bóng.

Đối phương chuyền cho đội trưởng, người kia nhảy lên ném quả 3 điểm.

Bóng vào rổ, tiếng hoan hô nhanh chóng vang dội cả sân bóng rổ.

Ngay khi tiếng vang hô vừa dứt đã thấy bảng tỉ số hiện lên 3:3 đều

“Cái gì?”. Đội trưởng đội đối thủ nhìn qua, chỉ thấy Hàn Lãnh còn chưa thu lại tư thế ném bóng.

Ngay lập tức sân bóng lại bùng nổ tiếng hoan hô, lần này còn kịch liệt hơn.

“Oaa má ơi, nhìn kia anh chành vừa ném bóng đó, má ơi đẹp trai quá!!!”.

“Chồng ơi nhìn em nè hú hú cố lên chồng ơi!”. Một cô trên khán đài ném hết liêm sỉ.

“Chồng cái gì tránh qua một bên đây là cha của con bà!”.



Trận đấu rất nhanh đã đi vào những phút cuối cùng tỉ số hiện tại là 37:46

Phần thẳng nghiêng về đội đối thủ.

“Đm bọn nó chơi thuốc hay gì mà hăng vl”. Phương Cẩn chửi thầm.

“Mọi người, chuyền bóng cho tôi!”. Hàn Lãnh một bên vừa lau mồ hôi vừa nói.

“Cậu…được rồi!”. Thanh Hạo nói.“Tập trung chuyền bóng cho Hàn Lãnh!”.

Ai trong đội hiện tại cũng nhận ra tỉ lệ ném vào rổ của Hàn Lãnh rất cao vì thế nếu muốn tìm cơ hội thắng thì phải tìm ở cậu.

“Trông chờ vào cậu đó oắt con!”. Phương Cẩn vỗ vai Hàn Lãnh.

“Ok đảm bảo cho bên kia thua sml!”. Hàn Lãnh vén tay áo.



Tỉ số hiện tại 40:46

“Má ơi một cú 3 điểm nữa kìa! Chồng ơi đỉnh quá!!!”.

“Chồng ơi cố lên!”

Tỉ số hiện tại 43:46

“Oa!!! Một hit nữa chồng ơi!!”

“Chồng ơi, chồng ơi”.

Đội bên kia cũng nhanh chóng nhận ra bên đội Thanh Hạo đều tập trung chuyền bóng cho Hàn Lãnh nên nhanh chóng tiến vào trạng thái chắn đường chuyền của những người trong đội.

Trận đấu còn một phút.

“Không được rồi Thanh Hạo, cho dù Hàn Lãnh ném một cú nữa thì cũng không thắng được, đã vậy với tình trạng hiện tại chúng ta cũng không thể chuyền bóng cho cậu ấy!”.

“Chuyền cho tôi đi!”. Thanh Hạo nói

“Cái gì?”. Hoàng An không chắc chắn hỏi lại

“Đừng nhiều lời chuyền mau!”.

Trận đấu còn 40 giây

“Được!”.

Hoàng An nhanh chóng chuyền bóng cho Thanh Hạo, hắn ta nhanh chóng chạy sang sân đối thủ, uyển chuyển né hai tên chắn trước rổ, phóng lên thực hiệp một cú úp rổ.

Tỉ số hiện tại 44: 46

Trận đấu còn 20 giây.

“Chuyền bóng mau!”. Phương Cẩn lớn tiếng gọi

Bóng nhanh chóng vụt qua, ngay khi Phương Cẩn tiếp được bóng liền bị người giành mất

“Đm!”. Gã không nhịn được chửi một cái.

Tên vừa giành bóng nhảy lên, ném một cú 2 điểm.

“Đừng hòng!”. Hàn Lãnh nhảy lên, chuẩn xác chặn được đường bay của bóng.

“Oa chồng ơi!!! Chai yoo!!!”.

“Chồng ơi 1 hít nữa đeeeeee!!!”

“Chặn lại”. Đội trưởng đội đối thủ lớn tiếng la lên.

Trận đấu còn 10 giây.

Hàn Lãnh ôm lấy bóng tiếp đất, xoay người nhảy lên.

“Cậu ấy định ném từ sân này sang sân kia luôn à?”. Giọng Trần Đức đã có phần run run.

“Tin cậu ấy!”. Thanh Hạo nói, hai tay hắn âm thầm xiết chặt lại.

Ném bóng

Trận đấu còn 8 giây

“Vào đi!!!”. Đám con gái la đến khản cổ.

“Đừng vào!!!”. Cổ động viên bên kia cũng không kém.

Trận đấu còn 5 giây.

Đội đối thủ nhảy lên chặn bóng.

Trận đấu còn 3 giây, 2, 1

“Soạt”.

“Vào rồi!!!”

“Yeahhhhh!!! Vào rồi!!!”.

“Chồng ơiiiiii soái quá!!!”

“Thắng rồiiiii!!!”.

“Giỏi lắm oắt con!”

Thanh Hạo lần đầu cảm thấy chơi bóng rổ hồi hộp như vậy, hắn nhìn sang Hàn Lãnh đang được cả đội tung hô, miệng vô thức nhếch lên, chân không khống chế được chạy đến ôm Hàn Lãnh lên xoay một vòng.

“Hahahaa thắng rồi!!! Giỏi lắm A Lãnh!!!”.

Nhận ra mình hơi lố, Thanh Hạo liền buông Hàn Lãnh xuống.

Những người xung quanh cũng chẳng ai để ý đến chuyện này.

*

Sau khi trận đấu kết thúc, mọi người đều lục tục ra về

“Hôm nay chơi rất vui lần sau lại chơi tiếp, tạm biệt!”.

Thanh Hạo ném cho Hàn Lãnh một chai nước suối.

“Cảm ơn!”. Hàn Lãnh mở nắm chai uống ừng ực một phát hơn nữa chai.

Thanh Hạo nhìn cậu đến ngây người rồi tay không kìm được vươn ra tém giúp cậu sợi tóc ra sau tai.

Hàn Lãnh kinh ngạc mở to mắt.

Thanh Hạo nhanh chóng buông ra ngại ngùng cười.

Một màn này nhanh chóng rơi vào mắt ai đó đến rước vợ( ´ ▽ ` )ノ

Thế là.

Giấm đổ( ̄▽ ̄)/