Chương 1: Một lần nữa làm lại.
Tôi- Hải Thanh một cậu học sinh có thành tích học không quá tốt, vẻ ngoài lượm thuộm và gương mặt rất ư bình thường, nhưng điều khiến tôi trở nên khác biệt với mọi người là tôi là người đồng tính.
Nơi tôi sống là một thành phố nhỏ phụ cận thủ đô, nơi này được xem là nơi có lối sống cởi mở, ở đây không quá cổ hủ, không nhất thiết nam phải cưới nữ. Đồng tính cũng được họ chấp nhận nhưng không có nghĩa là họ tôn trọng tôi.
Hằng ngày khi bước vào cánh cửa trung học, bị ánh mắt soi xét đầy khinh thường của chúng bạn, bị đem ra làm nhân vật chính cho một câu chuyện kinh dị, biếи ŧɦái. Họ mặc dù chấp nhận tôi đồng tính nhưng lại xem tôi như rác rưởi mà đối xử. Nực cười nhỉ? Nhưng đó là sự thật. Tôi thà để cho họ kì thị nhưng xem tôi là con người còn hơn.
Ở trường, tôi gần như không có bất cứ mối quan hệ nào, chỉ có 2 người thỉnh thoảng vẫn chấp nhận nói chuyện với tôi, một là một cô nàng less, một cô nàng cực kì cá tính và việc cô less chỉ có mình tôi vô tình biết được. Cô đối xử với tôi khá tốt có lẽ vì cảm thông cho tôi. Người còn lại là một học trưởng khối trên, anh ấy luôn giúp đỡ tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn, tôi quả thật…rất quý mến người này.
Năm tôi 13 tuổi, đó là năm tôi dũng cảm đứng trước mặt ba mẹ mình mà nói rõ tính hướng bản thân. Mẹ tôi nghe xong giận dữ, khóc đến ngất, ba tôi thì vơ lấy cây chổi gần đó nhanh chóng đánh đập tôi không thương tiếc, tồi chở tôi vào bệnh viện tâm thần. Lúc đó, tôi cũng chỉ biết cười lạnh. Nhìn đi đây là chấp nhận đồng tính mà họ nói đây.
(〜 ̄△ ̄)〜
Tối hôm đó, ba mẹ cãi nhau một trận lớn rồi li hôn mà không thông qua bất kì ý kiến gì của tôi, một thời gian sau cả 2 đều tìm kiếm được hạnh phúc mới mà quên rằng vẫn còn một sinh mệnh ở đây.
Tôi được bà ngoại nhận về chăm sóc, đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời tôi, bà yêu thương tôi, giành những lời khuyên nhủ chân thành cho tôi, bà bảo tôi:“Cứ sống là chính mình, mặc kệ người đời nói gì, con vẫn là con là Hải Thanh, là cháu của bà!”
Nhưng đâu có tiệc vui nào mà không tàn, chưa đầy 3 tháng sống chung, bà liền bị tai nạn qua đời, tài xế gây tai nạn mua chuộc nhân viên thế là thắng kiện chỉ đền bù một số tiền nhỏ.
Đêm đó tối khóc ngất trong phòng, thầm hận bản thân tại sao lại là một kẻ khiến cha mẹ ghét bỏ, khiến người người khinh khi, thầm hận bản thân không thể bảo vệ bà, không thể đòi công đạo cho bà.
Sau khi bà mất, họ hàng đùng đẩy nhau chẳng muốn nuôi tôi, cứ nghĩ mình sẽ phải nghĩ học tự làm ăn kiếm sống thì cậu 2 ở bên Mĩ trở về nhận nuôi tôi, rồi mang tôi về chiếu cố. Cậu 2 mặc dù không phải quá yêu thương tôi nhưng vẫn quan tâm tôi và không để tôi thiếu thốn thứ gì. Cứ tưởng cuộc sống như vậy sẽ bình an trôi qua, cứ tưởng khi lớn lên tôi nhất định sẽ làm thật nhiều tiền để trả ơn cho cậu…
Nào ngờ…
“Hải Thanh, cậu 2 mày bị tai nạn, hiện giờ đang nằm hấp hối trong bệnh viện kìa!”. Đó là lời mợ 3 nói với tôi.
Còn chưa nghe xong tôi đã vội vàng chạy đến bệnh viện, đến nơi thấy cậu hai đang nằm trong phòng cấp cứu, bác sĩ lắc đầu rồi bảo mợ 2 nói lời cuối cùng với cậu.
Cậu 2 gọi tôi lại, mỉm cười nói:" Xin lỗi con…". Rồi cậu cũng bỏ rơi tôi mà đến với bà.
Mợ 2 khóc sưng cả mắt, rồi như điên như dại lao tới đánh tôi. Vừa đánh vừa chửi tôi là tai tinh, khắc chết cậu. Đúng vậy, mợ 2 nói đúng bà và cậu đều vì tôi mà chết. Đều tại tôi!!
Chuỗi ngày sau đó của tôi chính là địa ngục.
Mợ 2 suốt ngày rượu chè, cờ bạc, nợ chồng thêm nợ, say xỉn về rồi đem tôi ra làm bao cát mà đánh đập. Tôi đau lắm chứ, đau tận tâm can, tại sao ông trời cho tôi tồn tại rồi lại khiến người thân đối xử với tôi thế này, ba mẹ tại sao lại sinh ra tôi lại bỏ rơi tôi, nếu như vậy thì sinh tôi ra làm gì? Tôi tồn tại trên đời này có ý nghĩa gì??
Tối tôi ngủ trên một gác xếp nhỏ hẹp, bốc mùi rõ ràng, trên người vết thương mới chồng chất vết sẹo cũ.
Cuối cùng vì số nợ quá lớn mà mợ 2 phải bán nhà, bán đất để trả nợ. Từ Cậu mợ 2 giàu có cuối cùng chỉ còn lại một mảnh thân tàn.
Ở trường, tôi luôn bị xem thường, ức hϊếp, bọn con trai cố tránh xa tôi vì sợ lọt vào ‘mắt xanh’ của tôi… Haha…họ nói đồng tính là biếи ŧɦái…thật nực cười.
Tôi nhớ cuối đông hôm ấy tôi bị một đam con trai vây quanh, bọn họ đổ nước ngọt lên người tôi rồi lại đổ bột lên, một tên trong đó còn lấy cây khô đánh tôi.
Tôi thì làm gì được bọn họ cơ chứ, chỉ có thể chịu đựng. Lúc này một giọng nói như ánh sáng chiếu rọi lòng tôi: " Các người làm gì vậy, tin hay không tôi báo nhà trường?"
Đám con trai đó hừ lạnh một tiếng rồi tản đi. Tôi ngước mắt nhìn lên, thì ra chính là học trưởng thường hay giúp đỡ tôi, cũng chính hôm đó tôi biết cái gì gọi là yêu.
Hôm sau, tôi dành ra tất cả sự dũng cảm đến nói lời tỏ tình với anh ấy nhưng cũng không ôm ấp quá nhiều hi vọng. Đúng như tôi nghĩ anh ta từ chối tôi, nhưng không sao, tôi có thể được may mắn làm bạn với anh ấy là mãn nguyện rồi.
Sự mãn nguyện đó hoàn toàn không duy trì được 3 tiếng. Trên diễn đàn trường học một video clip được đăng lên là lúc tôi tỏ tình với học trưởng. Ngay lập tức đều tôi nghĩ đến không phải là ai đăng lên mà là nó có ảnh hưởng đến học trưởng hay không? Nhưng sau đó, ngay lập tức tôi liền hối hận. Tại sao à?
Bởi vì chính vị học trưởng mà tôi yêu đó là người đã quay và đăng video clip đó lên. Còn cap 3 chữ :" Thật kinh tởm!"
Lúc đó tôi rất rất rất rất rất muốn cầm dao một phát đem anh ta gϊếŧ chết nhưng vẫn là không thể. Hôm đó là lần thứ 2 tôi hận mình bất lực, không thể làm gì.
Ngay sau khi tôi tâm trạng tồi tệ về nhà liền phát hiện một đám người mặt đầy sát khí ngồi trong nhà tôi, tôi liềm nấp sang một bên, lòng tự hỏi, họ là ai?. Là ai ư? Là người buôn bán nội tạng đến để lấy hàng, mà hàng này chính là tôi.
Tôi nhanh chóng thất tha thất thiểu chạy đi, đi mãi đi đến không niết là đã đi bao xa rồi. Bóng đêm buông xuống, trời dần đổ cơn mưa, tôi đi lang thang trong một căn hẻm nhỏ. Nước mưa cùng nước mắt hòa vào nhau chảy dài trên gương mặt tôi, rất lạnh. Tôi co người ngồi trong góc hẻm, mong sao ngày mai khi mặt trời ló dạng bà và cậu 2 sẽ đến đón tôi về nhà.
Từng đợt mưa như từng roi từng roi đánh vào người tôi, đau lắm nhưng đâu đau bằng con tim đang rỉ máu của tôi. Tôi hận cuộc đời này, hận cuộc sống thối nát này.
Bỗng cảm giác đau đớn biến mất, một cây dù đỏ như màu máu che tới, cầm dù là một người đàn ông trung niên anh tuấn, đôi mắt màu phủ thúy âm trầm, nhìn qua vô cùng sắc bén, trên môi là nụ cười trào phúng nhưng không hiểu sao tôi lại cảm giác được một chút an tâm.
Người đàn ông nhìn tôi khẽ nói:“Xã hội này… Thối nát thật, đúng không?”
Tôi nhìn ông trong mắt là nghi vấn, ông cũng không bắt tôi trả lời chỉ khẽ híp mắt dịu dàng nhìn tôi:" Cậu có muốn trở thành con của tôi không?"
Câu nói như một tia sáng chói rọi tâm hồn tôi, có thể đây là một địa ngục khác nhưng chỉ càn còn có người nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng đó, tôi nguyện nghe theo.
Chỉ một câu nói đó mà hiện tại tôi đứng ở đây, cánh cửa của một cuộc sống khác.
_____________________
Lại là hố mới đây, chương sao sẽ không xưng tôi nữa♪~(´ε` )