Chương 15: Bạo quân, ta có thể giúp quốc gia thịnh vượng muốn nói chuyện buôn bán cùng ngươi 14

Mẫn Ngọc Cẩm căm giận xoay người, tức khắc đối diện với một khuôn mặt vừa sưng vừa đỏ, “đệt, cái đầu heo này là ai?”

Ám nhắc tới Tông Chính Càn, mặt vô biểu tình lướt qua Mẫn Ngọc Cẩm, đến trước mặt Tông Chính Uyên, quỳ một gối xuống đất: “Chủ tử, đã bắt được kẻ phản loạn.”

“Che mặt lại đi, xấu đến hư mắt.” Tông Chính Uyên chú ý tới Tô Lạc Thanh có chút ghét bỏ dời mắt, lập tức ra lệnh.

Tông Chính Càn đã không còn sức lực, cả người đều đau, gắt gao mà nhìn chằm chằm vào Tô Lạc Thanh đang đứng ở phía sau Tông Chính Uyên, nếu như ánh mắt có thể ăn người, thì giờ phút này, Tô Lạc Thanh đã bị hắn gặm đến xương cốt cũng không còn.

Tô Lạc Thanh như là bị dọa sợ, rụt về phía sau của Tông Chính Uyên.

Tông Chính Uyên sắc mặt lạnh lùng, “Đem mắt của hắn nhắm lại cho trẫm.”

Mẫn Ngọc Cẩm ngây ngốc nhìn về phía hoàng đế biểu ca nhà mình, ngu xuẩn hỏi: “Làm sao để hắn nhắm mắt lại?”

“...” Lạc Thanh có chút đồng tình, đứa nhỏ này, chắc là bị ngốc đi?

Tông Chính Uyên thì càng trực tiếp, nhìn qua một cái xem thường, lười đến không thèm phản ứng.

Mẫn Ngọc Cẩm sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng cúi đầu, trong lòng buồn bực, đều do hoàng đế biểu ca, kí©h thí©ɧ cậu quá nhiều, làm hại cho đầu óc của cậu đều không thanh tỉnh.

Tô Lạc Thanh thật đúng là một tai họa.

Không đúng, cậu ta là họa thủy, lam nhan họa thủy.

Nhìn xem đem biểu ca nhà mình mê hoặc luôn rồi, đầu óc đều đã choáng váng, ai.

Khi nào, cậu ấy mới có được một hai phần đãi ngộ giống như Tô Lạc Thanh vậy.

Tông Chính Càn muốn giãy giụa, nhưng vừa động một chút, liền vô cùng đau, mặt cũng theo đó mà càng thêm kí©h thí©ɧ, đôi mắt sung huyết, hô hấp nặng nề.

Tô Lạc Thanh, Tô Lạc Thanh, hắn nhất định phải làm cho người này chết không được tử tế.

“A!”

Đột nhiên cảm nhận được sự đau đớn kịch liệt, thẳng đến thần kinh, Tông Chính Càn chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn được.

Rốt cuộc cũng không chịu nổi, cả người thẳng tắp ngã xuống.

Vì đứng gần, cho nên Mẫn Ngọc Cẩm bất hạnh bị máu bắn trúng, lập tức nhảy ra thật xa, tim đập nhanh, yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.

Biểu ca đúng là, quá hung tàn.

Bá tánh vây xem, cũng sôi nổi mà bị dọa.

Xung quanh đều an tỉnh lại.

Đầu óc không khỏi hiện lên cái xưng hô kia, bạo quân.

Thô bạo, tàn nhẫn.

Tông Chính Uyên vô cùng mẫn cảm, lập tức phát hiện được tầm mắt xung quanh đã thay đổi, giống như trong nháy mắt không khí bị ngưng lại, thân thể hơi cứng lại.

Hắn không dám quay đầu lại, hắn sợ.

Nhưng nói hắn sợ cái gì nhất thời cũng nói không rõ.

Hắn chỉ biết, đang đứng ở bên cạnh, là Tô Lạc Thanh.

Hắn rất thích Tô Lạc Thanh.

Tô Lạc Thanh đúng là có chút không khoẻ, nhưng cũng chỉ là một chút, cậu tuy là người sống ở thời hiện đại, chưa thấy qua gϊếŧ người, nhưng cũng không có lòng từ bi của thánh mẫu.

Huống chi, Tông Chính Uyên cũng không hề gϊếŧ người, chỉ là phế đi một đôi mắt của kẻ phản loạn mà thôi.

Đối với một đế vương mà nói, như vậy đã rất là nhân từ rồi.

Nghĩ vậy, liền thở dài.

Tông Chính Uyên tâm nhấc lên, cậu, là đang không tán đồng với cách làm của mình sao?

Cậu ấy, cũng cho rằng chính mình đã làm sai rồi sao?

Đầu lại bắt đầu hơi hơi đau, trong mắt ấp ủ gió lốc.

Trong khoản khắc Tông Chính Uyên càng nghĩ càng âm u, Tô Lạc Thanh cất cao giọng nói: “Bệ hạ thật nhân từ, đối với kẻ phản loạn này cũng mềm lòng nhẹ tay, thật sự là phúc của bá tánh, nhưng mà, hiền vương dã tâm bừng bừng, bệ hạ vẫn nên phải nghiêm trị, để ngừa sau này lại gây ra thêm chuyện, khiến bá tánh thương vong, sẽ làm cho quốc gia bị rung chuyển.”

Tông Chính Uyên máu đang bị đông lạnh đã bắt đầu sôi trào, trong ngực dường như có một cục bông, đột nhiên nhìn về phía Tô Lạc Thanh, ánh mắt cực nóng.

Cậu không cảm thấy hắn tàn nhẫn, ngược lại là thấy nên làm, thậm chí còn không đủ?

Cậu ấy quả nhiên là hiểu mình.

Thật là vui vẻ.

“Thanh thanh nói rất đúng, trẫm đã biết sai rồi.”

Mẫn Ngọc Cẩm: “...”

Mẹ nó, đây chắc chắn không phải là hoàng đế biểu ca nhà cậu, trước kia ai mà dám ngỗ nghịch, nói với hắn mấy lời dạy dỗ, hắn sẽ lập tức phát hỏa.

Hiện tại thì sao lại thế này, Tô Lạc Thanh còn thiếu điều chỉ vào cái mũi hắn nói ngươi làm vậy là không đúng, hắn một chút cũng không tức giận thậm chí còn cao hứng mà nhận sai, đây chính là đang ở trước mặt rất nhiều bá tánh, giống như là tôn nghiêm bị mạo phạm, cư nhiên còn ngoan như vậy, hay là uống lộn thuốc rồi?

Nghĩ đến Tông Chính Càn nói biểu ca bị trúng độc, hay là, thật sự đã uống lộn thuốc?

“Bệ hạ có thể phân biệt được là tốt, quốc có quốc pháp, vương tử phạm pháp cũng như dân thường phạm tội, nếu vì đối phương là Vương gia, liền phạt nhẹ rồi thả, dùng cái gì trị quốc, dùng cái gì để an ổn thiên hạ.” Tô Lạc Thanh thu trường đao về phía sau, sắc mặt nghiêm túc.

“Bệ hạ không cần để ý tới cái nhìn của người khác, ta biết có rất nhiều người bị hiền vương lừa gạt, sẽ vì vậy mà bất bình, nhưng bệ hạ thân là bệ hạ của An quốc, phải vì bá tánh của An quốc mà phụ trách, bá tánh là một tảng đá, dân là thứ nhất phép tắc của dân là thứ nhì quân là nhẹ, một quốc gia muốn giàu mạnh, không chỉ là dựa vào người lãnh đạo, mà còn có dân tâm.”

“Có lẽ, có rất nhiều lúc bá tánh không hiểu bệ hạ làm những chuyện như vậy, sẽ tin vào lời đồn, cảm thấy bệ hạ tàn bạo, cho rằng bệ hạ là bạo quân, nhưng vạn năm sau, công tích đều có hậu nhân bình luận, bệ hạ chỉ cần ghi nhớ một điều, đã làm thì phải làm hết thảy đều là lấy ích lợi của quốc gia ích lợi của bá tánh bắt đầu, sẽ lưu danh muôn đời.”

Thanh thanh lanh lảnh, tuyên truyền giác ngộ, đánh thẳng vào nhân tâm.

Tông Chính Uyên nội tâm ngăn không được mênh mông, cổ họng phát khô.

Hắn cũng từng lòng mang chí khí hào hùng, muốn ở loạn thế làm cho an quốc thái bình, khai sáng thịnh thế, thống nhất thiên hạ.

Nhưng ý tưởng này, khi hắn chiến thắng trở về mắc phải bệnh đau đầu, liền biến mất.

Giờ phút này.

Tô Lạc Thanh giống như một tia sáng, đem thân thể âm u của hắn chậm rãi xua tan, đánh thức ngọn lửa trong lòng hắn.

Hắn lại lần nữa dâng lên hùng tâm năm đó.

Hắn muốn, van danh khắp thiên cổ. Cùng với người bên cạnh.

Đế vương nào mà không có dã tâm.

Hắn, cũng có.

Bắt lấy tay Tô Lạc Thanh, gắt gao nắm, thanh âm có chút phát run, “Trẫm, trẫm thật sự, thật sự có thể sao?”

“Chỉ cần bệ hạ muốn, thì tất nhiên là có thể.” Tô Lạc Thanh ngữ khí kiên định, Tông Chính Uyên là một quân vương có dũng có mưu, nếu không phải đau đầu mệt mỏi, An quốc sớm đã cao hơn một tầng.

Trong nguyên tác, Tông Chính Càn và Tô Nhạc Nhạc độc chưởng quyền to, nhìn như hoà bình tốt đẹp, nhưng chỉ là một phần ở trên.

Chịu không nổi ngoại lực cân nhắc.

Ở cổ đại các quốc gia san sát nhau dưới tình huống này, là rất bất lợi.

Cơ mà cậu có thể lý giải, dù sao cũng là tiểu thuyết, quan trọng là ở hai nam chính tình tình ái ái, những việc quốc gia đại sự đều phải để ra sau.

Nhưng bây giờ thì không giống, hai cái não chỉ biết luyến ái đã offline, cậu có thể bắt đầu đi trên con đường của chính mình.

Rốt cuộc tới cũng tới rồi, không làm ra một chút công tích, sẽ phải xin lỗi với những gì cậu đã trải qua.

Có nam nhi nào mà không muốn làm người thành danh, thời điểm trung nhị muốn được vạn người truy phủng kính ngưỡng.

Cậu cũng có!

Đè xuống nội tâm kích động, trở tay nắm lại, “Chúng ta cùng nhau làm cho bá tánh ăn no mặc ấm, sau đó ở tu sửa lại đường đi, hấp dẫn thương nhân, dẫn dắt bá tánh cùng nhau giàu mạnh, xưng bá thiên hạ.”

‘ ký chủ ký chủ, mau ngừng lại, cậu không phải tới để xây dựng, cậu là tới để nhiệm vụ a!!! ’ hệ thống đang an tĩnh như gà, chạy nhanh chui ra, gấp đến độ không được.

Nó không phải là hệ thống xây dựng a.

Lạc Thanh đầu cũng không nâng; ‘ nhiệm vụ không phải đã sớm hoàn thành rồi sao. ’

???

Nhiệm vụ hoàn thành?

Hệ thống vội vàng kéo ra thanh tiến độ, nhìn dòng chữ chói lọi kia, hoài nghi thống sinh.

‘ ký chủ cậu sao mà làm được vậy? ’

‘ mày nói phải ngăn cản những ngoại lực xuyên qua trọng sinh phá hư cân bằng thế giới, còn không phải là làm cho Tô Nhạc Nhạc đi lãnh cơm hộp hay sao, y đã nhảy nhót đến không thể dậy nổi nha. ’

Tô Lạc Thanh giải thích xong, cũng mặc kệ hệ thống khϊếp sợ, tiếp tục nói chuyện cùng Tông Chính Uyên, cậu đã lên kế hoạch hết rồi, “Bệ hạ, muốn có phúc thì phải sửa đường trước, muốn mạnh thì phải có được trang bị, hai loại này ta đều có, chỉ cần bệ hạ an bài người tới thực thi.”

Mẫn Ngọc Cẩm đã hoàn toàn ngốc, ngây ngốc nhìn hai người đột nhiên kích động, đề tài như thế nào lại đổi thành chuyện này?

Nhưng mà, cậu cũng muốn được tham dự a.

Xông lên, to gan lớn mật đẩy ra biểu ca nhà mình, ánh mắt trông mong mà nhìn Tô Lạc Thanh: “Tô Lạc Thanh, Tô Lạc Thanh ngươi nhìn ta nè, nhìn ta có được không? Ta cũng muốn ra một phần lực.”

Đột nhiên bị đẩy ra Tông Chính Uyên, nhìn bàn tay vẫn còn giơ lên của chính mình, bên trên còn lưu lại hơi ấm từ lòng bàn tay của Tô Lạc Thanh.

Nhẹ nhàng nắm lại, giấu đi âm u trong mắt.

Lại ngước mắt, tràn đầy nguy hiểm.

Nhìn chằm chằm vào người vừa đẩy chính mình, sắc mặt lạnh nhạt.

Mẫn Ngọc Cẩm theo bản năng run rẫy, tại sao lưng mình lại có cảm giác lạnh căm căm vậy nhỉ?

Sờ sờ cái cổ, quay đầu lại.

Hoắc!

Hù chết mất, thật đáng sợ.

Không đợi cậu phản ứng, thì cả người lại bị kéo ra.

Theo đó, bên tai vang lên giọng nói của Tô Lạc Thanh: “Nhường một chút, cậu che mất bệ hạ rồi.”

Sau đó, liền trơ mắt nhìn Tô Lạc Thanh từ bên người mình đi qua, nói cười vui vẻ cùng biểu ca nhà mình, dường như hoàn toàn đem cậu xem thành không khí.

Mẫn Ngọc Cẩm, Mẫn Ngọc Cẩm che lại ngực, đau quá.

Không nghĩ tới ngươi lớn lên mỹ mạo xinh xinh đẹp đẹp, thế nhưng cũng là cái loại người này.

Quá đáng, thật sự là rất quá đáng.

Tô Lạc Thanh cùng Tông Chính Uyên càng nói càng hưng phấn, giống như cuối cùng cũng tìm được tri âm của cuộc đời này.

“Những việc này rất có lợi ở thời đại này, chính là xử lý sẽ rất vất vả, người được an bài nhất định phải là có thể tin tưởng được, phải bảo mật, tốt nhất là cái loại có thể chịu khổ nhọc.”

Lạc Thanh đối với triều đình là không quen thuộc, cho nên lúc chọn người, có chút buồn rầu.

“Mẫn Ngọc Cẩm, tên này có thể.” Tông Chính Uyên không muốn để Tô Lạc Thanh nhíu mày, lập tức lấy Mẫn Ngọc Cẩm đang đứng một bên đem bán.

“Hả?” Mẫn Ngọc Cẩm mắt trừng lớn, “Ta á? Không không không, ta không thể!”

Mẫn Ngọc Cẩm điên cuồng lắc đầu.

Tông Chính Uyên cho một cái mắt lạnh, “Mới vừa rồi là chính ngươi cầu xin, trẫm đáp ứng, không được kháng chỉ.”

!!!

Mẫn Ngọc Cẩm cộp cộp cộp lui về sau hai bước, cậu khi nào thì muốn chịu khổ nhọc a, cậu là cái loại người có thể chịu được khổ nhọc hay sao?

Biểu ca huynh phụ ta!

Vì cái gì người bị thương luôn là ta a?

Tác giả có lời muốn nói: Tô Lạc Thanh: linh hồn trung nhị, hừng hực thiêu đốt!

Mẫn Ngọc Cẩm: một đống nhiệt tình của bản công tử tất cả đều bỏ sai chỗ rồi sao (╯‵□′)╯︵┻━┻

Tông Chính Uyên: Thanh thanh quả nhiên là để ý ta, thật là vui vẻ.

Tông Chính Càn: Có ai quan tâm ta một chút không? Mắt đã mù rồi này.