Quyển 2 - Chương 9: Hoàng đế lạnh lùng phúc hắc công cùng thanh lãnh mỹ nhân y sư thụ

Dịch giả có lời muốn nói:

Trong truyện chương 9 của tác giả bị trùng với chương 11 của truyện nên mình sẽ dịch từ chương 10.

--> Không có nội dung chương 9 nha mọi người!!!

........................

Khi Diệp Ngôn đi vào, vẫn còn có một chút mùi thuốc mơ hồ.

Bởi vì nguyên chủ đã tiếp xúc với quá nhiều loại thuốc, cũng đếm không xuể những mùi thuốc đã ngửi qua.

Vì vậy, khi anh ngửi thấy mùi này, anh cảm thấy mùi thuốc này thực ra cũng khá dễ chịu.

Vẫn giống như lần đầu tiên gặp Tần Hiếu, anh mặc một bộ trang phục thường ngày rất tinh tế, ngồi trên bàn làm việc xem xét những bản tâu của các quan lại triều đình.

"Hoàng thượng." Diệp Ngôn nói với Tần Hiếu và làm một cái lễ.

Tần Hiếu gật đầu.

"Vẫn cần châm cứu sao?"

"Ừ, Hoàng thượng có cảm thấy hiệu quả không?" Diệp Ngôn nói vừa lấy kim châm ra từ hộp thuốc.

"Cảm thấy có chút hiệu quả."

Tần Hiếu cởϊ áσ ngoài, ngước nhìn Diệp Ngôn.

Trên khuôn mặt lạnh lùng dường như hiện lên một nụ cười.

Nhưng Diệp Ngôn hoàn toàn không nhìn thấy, chỉ tự mình sắp xếp những kim châm sẽ sử dụng tiếp theo.

Sau khi xử lý vệ sinh xong.

........

Tần Hiếu lại bị châm thành một chú nhím, phần trên cơ thể gần như đều bị châm đầy.

Ban đầu khi châm kim, không khí không có gì khó xử, nhưng dừng tay lại, bầu không khí ngượng nghịu bao trùm.

Trong cung điện rộng lớn, chỉ có hai người họ ngồi ở một góc.

Cả hai đều không nói gì,

Trên khuôn mặt họ không thể nhìn ra bất cứ điều gì nhưng không biết trong lòng họ đang nghĩ gì.

Tốt là không khí khó xử đó không kéo dài lâu thực mau mà kết thúc.

........

Khi lấy kim, Diệp Ngôn lại kiểm tra mạch của Tần Hiếu một lần nữa, tay dừng lại trên cổ tay của Tần Hiếu một lúc, rồi nhíu mày.

"Hoàng thượng, thuốc mà tôi cho ngài uống, ngài có uống đúng mỗi lần không?"Diệp Ngôn nhìn Tần Hiếu.

Tần Hiếu cũng nhìn Diệp Ngôn, nói: "Sao? Có vấn đề gì à?"

Diệp Ngôn không trả lời câu hỏi của Tần Hiếu, mà nói: "Xin hãy trả lời tôi."

Tần Hiếu cũng không để ý: "Uống rồi."

Vậy làm sao lại...

Y thuật của hắn không thể có vấn đề, công thức thuốc cũng không có vấn đề, điều này có thể khẳng định.

Trừ phi có người đã làm gì đó trong quá trình nấu thuốc. Nếu không, thuốc mà hắn kê, uống vào chỉ có tác dụng ức chế, thậm chí nếu tác dụng của những loại thuốc đó không lớn, cũng tuyệt đối không thể làm cho độc tố trầm trọng hơn.

Diệp Ngôn thở dài.

Vì vậy, ngay cả khi không có sự ảnh hưởng từ gia tộc, Diệp Ngôn cũng không thích hoàng cung, lý do chính là ở chỗ này, trong hoàng cung, khắp nơi đều có những âm mưu, thậm chí nếu bạn không làm gì cả, cũng sẽ bị liên lụy.

Tiếp theo phải tự mình hành động, nếu không, Diệp Ngôn cũng sẽ không biết Hoàng đế chết như thế nào.

"Hoàng thượng, có người đã làm gì đó với thuốc."

Diệp Ngôn quan sát biểu cảm của Tần Hiếu.

"Trẫm biết."

Biết mà vẫn uống à?

Người ta vẫn nói, bệnh lâu thành lương y, dù sao cũng phải biết một chút kiến thức y học cơ bản chứ.

Diệp Ngôn cũng không ép, chỉ hỏi: "Tại sao?"

Tần Hiếu nhạt nhẽo nói: "Kế hoạch."

Thật sự là tàn nhẫn với chính mình, chờ đến khi tự làm mình chết, thì sẽ thú vị lắm hả.

Hiện tại trên khuôn mặt không có biểu cảm của Diệp Ngôn cảm thấy có phần sụp đổ.

Nhưng chớp mắt lại nghĩ, anh ta có quan hệ gì với bản thân đâu.

.........

Tuy nhiên, Diệp Ngôn phải ngăn chặn người đàn ông này gϊếŧ chết bản thân.

"Kế hoạch? Tốt. Tuy nhiên, tôi cần phải ngăn ngừa tình trạng bệnh trở nên trầm trọng đến mức không thể chữa trị được."

Diệp Ngôn nói tiếp: "Vì vậy, tôi cần phải theo dõi Hoàng thượng liên tục."

Tần Hiếu lúc này đã mặc quần áo xong.

Ngồi bên cạnh im lặng, lắng nghe những lời Diệp Ngôn nói.

Diệp Ngôn nói rất nhiều với Tần Hiếu.

"Y thuật của tôi tuy không phải là đặc biệt xuất sắc, nhưng giả vờ bị ngộ độc thì vẫn rất đơn giản."

Tần Hiếu lại im lặng một lúc, rồi nhếch mép, nhìn Diệp Ngôn.

"Ngươi muốn giúp Trẫm sao?"

Diệp Ngôn lắc đầu.

"Tôi chỉ là làm hết khả năng của mình để chữa khỏi cho Hoàng thượng, còn những chuyện khác, tôi tạm thời vẫn chưa nghĩ nhiều đến."