Nhóm dịch: Phù Du
Bạch Hi rung đùi đắc ý, cũng bưng một ly sữa bò lên uống. Cô uống vô cùng thỏa mãn, cảm thấy không có hệ thống mỗi ngày ồn ào bên tai thật là tốt. Nhưng đôi mắt cô theo bản năng nhìn qua thiếu nữ đang ngồi đối diện không nói lời nào, trên người tỏa ra chút ảm đạm.
Hôm nay Thiệu Thanh đưa Thiệu Noãn đến nhà họ Thiệu, khiến Bạch Hi cảm thấy, Thiệu Thanh vẫn tự nguyện chịu trách nhiệm với Thiệu Noãn. Nhưng khi tận mắt nhìn thấy Thiệu Thanh để ý mình, vẫn sẽ khiến người khác cảm thấy không tốt lắm. Cô buông ly sữa bò xuống như suy tư gì đó, lại không muốn đi an ủi Thiệu Noãn.
Hiện tại cô đang hưởng thụ sự yêu quý của Thiệu Thịnh, cũng không cướp đoạt cái gì của Thiệu Noãn cả.
“Cô có đi gặp viện trưởng không?” Cô cúi đầu nhìn Thiệu Noãn đang lộ ra vài phần khϊếp đảm, nhẹ giọng hỏi.
Thiệu Noãn ngẩng đầu, màu nâu trong mắt lóe sáng.
Hình như cô ta không ngờ Bạch Hi còn bình tĩnh thoải mái mà nói chuyện với cô ta.
Cô ta luôn tâm cơ, cũng biết bản thân rất nhiều lần chèn ép Bạch Hi ở trước mặt trưởng bối nhà họ Thiệu, Bạch Hi cũng không phải không biết.
“Đi, đi chứ.” Thiệu Noãn nhỏ giọng nói.
Cô ta không thích cô nhi viện, cũng không thích cuộc sống của mình lúc ở cô nhi viện.
Viện trưởng luôn nói cô ta đã trưởng thành, cho nên những đồ vật mà cô ta thích, luôn muốn lấy đi để chia cho các em nhỏ, còn muốn cô ta bớt chút thời gian quý giá của mình để chơi với đám nhóc đó.
Tính cách cô ta mềm yếu, không dám không nghe lời viện trưởng nói, cũng luôn vô cùng nghe lời vui vẻ chơi cùng đám nhóc trong cô nhi viện, nhưng trong lòng cô ta lại không muốn.
Có thể rời khỏi cô nhi viện, có thể có cuộc sống xa hoa, cô ta cảm thấy rất vui sướиɠ.
Nhưng……
Cô ta vẫn không tự chủ được mà xin Thiệu Thanh cùng đi thăm cái nơi mà bản thân luôn muốn rời đi đó.
Người đàn ông tuấn tiếu luôn không quan tâm nhiều đến cô ta, vạt áo sơ mi hoa hòe luôn mở rộng, mỗi khi đi qua một người phụ nữ đều đá lông nheo, lúc này lại như thể đang nghiêm túc nghe cô ta nói.
Hắn đưa cô ta đi gặp viện trưởng, lúc cô ta biết Bạch Hi mang rất nhiều quà tới, được viện trưởng vuốt đầu nói rằng các cô đều là chị em, ở nhà họ Thiệu phải giúp đỡ nhau mà sống, hốc mắt Thiệu Noãn từ từ đỏ lên. Cô ta không dám khóc trước mặt Thiệu Thịnh và Thiệu Thanh, bởi vì cô ta biết, người đàn ông Thiệu Thịnh có ánh mắt sắc bén này, đều nhìn thấu sự ích kỷ đáng ghê tởm, yếu đuối và ghen ghét của cô ta.
“Cô mua nhiều quà như vậy, cám ơn cô.” Thiệu Noãn dùng sức nắm chặt làn váy của mình.
Cô ta không biết vì sao lại buộc miệng thốt ra lời này.
Cô ta ghen ghét Bạch Hi, ghen ghét cô không cần tốn nhiều công sức cũng khiến người nhà họ Thiệu yêu thích.
Những thứ đó rõ ràng đều là của cô ta.
Nếu có thể, cô ta vẫn muốn nói xấu cô.
Nhưng nhìn đống quà tặng như ngọn núi nhỏ dành cho cô nhi viện, Thiệu Noãn lại nói không ra lời.
Bạch Hi nghĩ tới việc tặng cho cô nhi viện nhiều đồ dùng như vậy, còn cô ta thì sao?
“Có tiền thì tùy hứng thôi.” Bạch Hi nâng cao cái đầu nhỏ, đắc ý dào dạt.
Thiệu Thịnh cong cong khóe miệng, đưa tay sờ sờ cái đầu nhỏ của cô.
Tóc xù xù mềm mụp, xúc cảm rất tốt.
“Anh hai cười rồi!” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Thiệu Thanh lập tức trợn tròn.
Một chút cũng không giống một hoa hoa công tử.
“Câm miệng, ăn cơm.” Thiệu Thịnh lạnh lùng nói.
Bạch Hi vội vàng dùng đũa gắp lấy miếng cải thìa trước mặt mà ăn.
Cô ăn vô cùng chuyên tâm, quai hàm trắng như tuyết phồng lên tròn vo, ánh mắt xinh đẹp chăm chú nhìn cải thìa, như thể đây chính là mỹ vị nhân gian.
Thiệu Thanh thoáng nhìn liền cười.
Nhưng khi thấy Thiệu Thịnh gắp đồ ăn cho Bạch Hi, Thiệu Thanh lại đột nhiên cảm thấy cười không nổi.
“Ăn no rồi.” Sức ăn của Bạch Hi không lớn, buông đôi đũa, xách làn váy, không tim không phổi chạy mất.
“Cháu… cháu cũng thế.” Mái tóc thật dài che khuất hai mắt của Thiệu Noãn, cô ta cũng buông chén đũa, đuổi theo Bạch Hi ra ngoài hoa viên. Lúc cô ta chạy tới nơi, thì thấy Bạch Hi đang cuộn người thành một cục, ngồi ở cái ghế trên bãi cát, bên cạnh là từng mảng hoa hồng đỏ rực rộng lớn, cô nhỏ bé nằm phơi nắng, lâu lâu lại nhúc nhích một chút, lười biếng một cách sung sướиɠ.
Bạch Hi: “Kiên trì phơi lông mới là một con mèo tốt.”
Hệ thống tuyệt vọng không muốn ra khỏi phòng tối.
Thấy dáng vẻ không có tâm sự gì của cô, Thiệu Noãn cắn cắn môi mình, lúc này mới chần chừ đi tới.
Đây là lần đầu hai người đơn độc gặp mặt từ sau khi được nhà họ Thiệu nhận nuôi. Bạch Hi híp mắt lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn người đứng ở trước mặt mình, trong mắt cô bé ngấn lệ, lập loè mỹ lệ, ngáp nhỏ một cái, nhỏ giọng nói: “Dáng vẻ bạch liên hoa này của cô không lừa được tôi.” Vặn vẹo trên ghế ở trên bờ cát, cô chớp chớp mắt nói với Thiệu Noãn: “Tôi cũng không phải hoàng tử lương thiện như Hạ Phong.”
Thiệu Noãn trầm mặc ngồi xuống cái ghế nhỏ trước mặt cô, nước mắt ủy khuất trên mặt không thấy đâu.
“Tôi ghét cô. Cô cướp mất ba của tôi.”
“Ừ.”
“Cho dù cô nói trả lại ba cho tôi, nhưng ông ấy vẫn để ý tới cô. Cô ở đây, ba sẽ không nhìn thấy tôi. Vì sao vậy Tiểu Hi? Rõ ràng tôi mới là con gái của ba mà.”
Giọng của Thiệu Noãn nghẹn ngào, nhưng lại không hề có dáng vẻ đáng thương. Lớn lên ở cô nhi viện, đều phải có một trái tim cứng cỏi, cô ta nhìn cô gái mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, nhẹ nhàng nói: “Tôi chỉ muốn được ba yêu thương. Tiểu Hi, từ nhỏ tôi đã nghĩ, nếu tôi cũng có cha mẹ, nếu có thể có cuộc sống hạnh phúc như một người bình thường là tốt rồi. Nhưng vì sao lại có thêm cô cơ chứ?”
“Cô đừng mơ có được hạnh phúc như người bình thường. Nhị thiếu phong lưu như vậy, chưa đem về thêm cho cô một đứa em trai em gái nữa là tốt lắm rồi.” Bạch Hi lười biếng nói.
“Tôi không nói đùa với cô!” Thiệu Noãn trầm giọng nói.
“Tôi cũng không nói đùa.” Bạch Hi thấy Thiệu Noãn ngơ ngác nhìn mình, xoay người ngồi trên ghế dựa thở dài nói: “Cô cảm thấy bản thân nhận được quá ít, nhưng tôi cũng cảm thấy, nhị thiếu rất thật lòng chăm sóc cho cô.”
“Cô có biết những đứa con rơi thế hệ trước của nhà họ Thiệu đều đang ở đâu không?”
Thiệu Noãn mặt trắng bệch lắc đầu.
“Chết hết rồi.”
Hai mắt Bạch Hi nghiêm túc nhìn Thiệu Noãn.
“Tôi cũng không ghét cô. Có tâm cơ, muốn xa lánh người uy hϊếp đến mình, điều này không phải là sai.” Bạch Hi nhìn cô gái chỉ mới mười sáu tuổi trước mắt, đang cố nhịn không để nước mắt rơi, nhẹ nhàng nói: “Cô vốn nên được tất cả những thứ này, cho nên có địch ý với người cướp đi mọi thứ của cô, tôi có thể hiểu được. Tiểu Noãn, muốn sống thật tốt, không phải việc khó mở miệng. Nếu không phải vì cuộc sống tốt hơn, chúng ta liều mạng giãy giụa ở cô nhi viện, nỗ lực thi đậu đại học, là vì cái gì?”
“Tôi cũng sẽ không phán xét gì với một cô bé mười sáu tuổi mắc lỗi.” Kiếp trước nguyên chủ không oán hận Thiệu Noãn, tất nhiên Bạch Hi cũng sẽ không.
Nguyên chủ đến chết cũng không oán hận Thiệu Noãn, nếu không cũng sẽ không một mình gánh cái chết.
Cô cười cười, thản nhiên nhìn Thiệu Noãn.
Từng giọt nước mắt trên mặt Thiệu Noãn chảy xuống, cô ta không kịp lau đi.
“Cô không trách tôi?”
“Khi cô còn biết trở về cô nhi viện, khi cô còn nhớ rõ đường về nơi đó, tôi sẽ không trách cô.” Bạch Hi nhẹ giọng nói.
Có lẽ Thiệu Noãn cũng không tốt đẹp như vậy.
Nhưng cô ta cũng không phải hoàn toàn ngoan độc tà ác.
Cho dù là Bạch Hi, cũng không thể tự nhận mình là một người hoàn toàn không có tâm cơ.
Vì sao lại muốn khắc nghiệt với một bé gái khác chứ?
“Bạch liên hoa!” Thiệu Noãn cắn răng nghẹn ngào nói.
Bạch Hi giật giật khóe miệng, nhìn cô nhóc đột nhiên khóc lớn trước mặt mình.
Khi cô ta ôm hy vọng nhìn thấy cha mình, lại phát hiện cha không thích mình, mà lại yêu thương một cô bé khác, những thương tâm mất mát ấy, cho tới hôm nay mới được giải tỏa.
Bạch Hi vô cùng đau đầu.
Cô không phải “súp gà tâm hồn”, không biết phải an ủi người khác kiểu gì?
“Thật ra ba rất thích cô. Nếu không thích cô, ông ấy đã ném cô cho Thiệu Hồng và Hạ Phong rồi. Đúng rồi, cô thích Hạ Phong?”
Đáy mắt Bạch Hi hiện lên tia ánh sáng vụn, cười.
Nhìn gương mặt phiếm hồng và ánh mắt ngượng ngùng của Thiệu Noãn, cô chớp đôi mắt, quyết định đánh rụng thằng khốn hoàng tử pha lê kia.
Hơn nữa, làm tổn thương trái tim thiếu nữ của Thiệu Noãn, cũng cảm thấy hả giận.
“Vậy cô có biết, Hạ Phong nói với tôi, người trong lòng hắn thích là tôi không? Tôi ấy à, trong lòng tôi đối với hắn……”
Cô lắc cái đuôi, đắc ý dào dạt nhìn đôi mắt hoảng sợ đang trừng lớn của Thiệu Noãn, Bạch Hi cảm thấy giờ phút này bản thân mình đang đi trên con đường phản diện không thể quay đầu, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng của người đàn ông vang lên.
“Cháu rất vui à?”