Chương 28: Thật Giả Thiên Kim (12)

Nhóm dịch: Phù Du

Bạch Hi chọc thủng một đại lão muộn tao (*), đắc ý dạt dào, ngoe nguẩy cái đuôi chạy về phòng.

(*) Muộn tao: Ngoài lạnh trong nóng, trong ngoài bất nhất

Cô lăn lộn trong căn phòng màu hồng phấn, căm thù nhìn cái kim cài áo hình hồ ly trong tay.

Hồ ly là kẻ thù!

Một lát sau, cô cười lạnh một tiếng, không chút lưu tình lấy một đoạn dây thừng màu hồng phấn trên cái bàn trang điểm màu hồng phấn, nghiến răng nghiến lợi trói chặt con hồ ly.

Dùng sức thắt một cái nút, sau đó lạnh lùng đè cái kim cài áo xuống dưới đáy hộp trang sức để nó vĩnh viễn không nhìn thấy ánh mặt trời, Bạch Hi lúc này mới vừa lòng.

“Ta mới phát hiện, đại lão là người tốt.”

Hệ thống:……

Con mèo rừng này thích tìm đường chết như vậy, thế giới tiếp theo nó có thể đổi một ký chủ mới rồi.

Nó sẽ chọn một con hồ ly đáng tin hơn.

“Nhưng ta lại cảm thấy hắn có chút quen thuộc, thật là kỳ quái.” Bạch Hi gãi gãi mái tóc màu đen dài của mình, ngã xuống chiếc giường lớn màu hồng phấn mềm mại, ngơ ngác nhìn lên màn giường cổ phong trên đỉnh đầu, cô ở trên giường lăn lộn một lát, cảm thấy mỹ mãn, vừa lòng nói: “Tuy rằng màu sắc không được đẹp, nhưng được cái rất mềm, lăn thật sự quá thoải mái.”

Chờ tới khi trở lại thế giới thật, cô sẽ chuẩn bị cho mình thêm một cái ổ mèo, phải bồng bềnh mềm mại như bông, tốt nhất nên được làm từ bộ lông xù của hồ ly, vậy thì càng đẹp.

Hệ thống:……

“Nhưng mà, tiên sinh thật sự đối xử không tệ với ta.” Bạch Hi nghĩ nghĩ, lại có chút cảm khái nói: “Thiệu Thanh cũng là người tốt.”

Cho dù Thiệu Hồng hùng hổ doạ người, nhưng vẫn tốt hơn Hạ Phong thích ra vẻ người tốt.

Ít nhất Thiệu Hồng không đi lừa gạt tình cảm của người khác, đúng không?

Sự chán ghét của cô ta đều hiện lên hết trên mặt.

Nhưng Bạch Hi vẫn rất ghét Thiệu Hồng.

Lần sau, nếu Hạ Phong còn dám lượn qua lượn lại trước mặt Bạch Hi, cô sẽ không khách sáo nữa đâu.

Hệ thống: “Ngài muốn không khách sáo kiểu gì?”

Khuôn mặt Bạch Hi thâm trầm: “Đóng cửa thả đại lão.”

Hệ thống cảm thấy con mèo này chán sống rồi.

Có mỗi nó lo lắng sốt ruột, sợ phải chết trẻ ở thế giới này, còn Bạch Hi thì lại hoàn toàn không hề có chút áp lực nào. Cô ôm cái đùi to nhất của nhà họ Thiệu, không sợ gì cả, cả đêm mơ đẹp không bị bất cứ sự phiền lòng nào quấy nhiễu.

Trong giấc mơ, cô luôn cảm thấy bị một cái gì đó nhìn chằm chằm, con mèo trong mơ đang mừng rỡ nhảy nhót thì bị dọa cho sợ đến mức dựng hết bộ lông trắng lên, cái đuôi mềm mại quay tròn. Cái này không biết có phải là ác mộng hay không, sáng sớm ngày hôm sau, một cục nho nhỏ nhô ra từ dưới lớp chăn màu hồng phấn, nhìn kỹ thì ra là đầu của Bạch Hi.

“Hôm nay muốn làm gì?” Cô theo thói quen, lập tức chọn được một chiếc váy công chúa màu hồng phấn xinh đẹp từ trong tủ quần áo mặc vào.

Bây giờ đang trong kỳ nghỉ, cô không cần đi học, ngày hôm qua vừa mới đi gặp viện trưởng, hôm nay cô không định đi nữa.

Bởi vì cô không muốn viện trưởng lo lắng cho mình.

Là một đứa con gái nuôi của nhà họ Thiệu, mà cứ suốt ngày chạy về cô nhi việc, điều này thể hiện cho cái gì?



Có lẽ là thể hiện cô sống ở nhà họ Thiệu không hạnh phúc vui vẻ, hoặc người ta sẽ cảm thấy nhà họ Thiệu thật ra chỉ đang tỏ ra giả nhân giả nghĩa, nhận nuôi một đứa trẻ, lại không để cô ở trong lòng.

Huống chi Bạch Hi cảm giác được nguy cơ lớn.

Sau khi thân phận của cô và Thiệu Noãn bị vạch trần, cô vẫn còn ở lại nhà họ Thiệu.

Như vậy thì không biết sự kiện bắt cóc kia, liệu có thể xảy ra trên người cô một lần nữa hay không?

Vì mạng nhỏ của mình, Bạch Hi cắn ngón tay suy nghĩ thật lâu, nhảy dựng dậy mở cửa.

Vốn dĩ cô định đi gõ cửa phòng Thiệu Thịnh, nhưng lại nhận ra cửa phòng mình mở ra, một bóng người cao lớn đĩnh bạt đang đứng ở cửa. Người đàn ông tóc đen cao lớn anh tuấn rũ mắt, nhìn cô gái nhỏ đang ngửa đầu mờ mịt nhìn mình, duỗi tay sờ lên mái tóc mềm mại của cô.

Nhìn cô gái nhỏ lắc lắc cái đầu nhỏ của mình lẩm nhẩm lầm bầm “trọc mất, trọc mất thôi”, hắn cong cong khóe miệng, nhấc chân đi vào phòng Bạch Hi. Trong phòng chứa đựng hơi thở điềm mỹ chỉ thuộc về thiếu nữ, Thiệu Thịnh lại nhíu mày, lui ra phía sau một bước, nghiêng đầu nhàn nhạt nhìn Bạch Hi đang đứng ở cửa hỏi: “Có thích căn phòng này không?”

“Cũng được.” Bạch Hi cảm thấy ở lâu rồi, nhìn màu hồng phấn cũng thấy rất đáng yêu.

Cô từng vào phòng Thiệu Thịnh, cho nên cũng không cảm thấy việc Thiệu Thịnh vào phòng mình có vấn đề gì.

Thiệu Thịnh thấy cô không có dáng vẻ đề phòng, liền nhíu mày quở mắng: “Sau này không được để đàn ông vào phòng.”

Đàn ông đều là động vật có tính chiếm hữu, một cô gái nhỏ mềm mại, ngây thơ đơn thuần nhìn mình như vậy, có lẽ sẽ…

“Nhưng chú là tiên sinh mà.” Bạch Hi nghiêng đầu nói.

Hệ thống:……

Thiệu Thịnh sửng sốt, cúi đầu nhìn kỹ cô gái nhỏ đang nói một câu lấy lòng, vẻ mặt nhìn mình như đợi được khen.

Lúc sau, hắn duỗi tay, khóe miệng xụ xuống, lạnh lùng.

“Được rồi. Ngoại trừ tôi, tất cả những người đàn ông khác đều không được bước vào phòng cháu.”

Hệ thống:……

Bạch Hi nghe lời gật gật đầu.

“Vâng.”

Nhìn cô ngoan ngoan ngoãn ngoãn đi theo sau mình, sắc mặt Thiệu Thịnh bình tĩnh, trong đôi mắt đen nhánh thấp thoáng áp lực gì đó, quay đầu chậm rãi nhìn căn phòng.

Dáng người hắn rất đẹp, quần tây thẳng tắp, áo sơ mi màu đen, lúc nhìn từ phía sau, bả vai rộng lớn, vòng eo thật gầy nhưng rất có lực, Bạch Hi cắn đầu ngón tay, cảm thấy bóng dáng này có chút quen thuộc, lúc cô đang chăm chú nhìn bóng dáng thon dài đẹp mắt của Thiệu Thịnh, lại thấy người đàn ông tóc đen đột ngột quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn qua.

Thấy cô gái nhỏ ngơ ngác nhìn mình, Thiệu Thịnh hừ lạnh một tiếng.

Hắn đi đến bên cạnh hộp trang sức, thấy bên trong chỉ có một con hồ ly bị trói gô, đáy mắt lộ ra vài phần sung sướиɠ.

“Lần sau không cần phải làm như vậy.”

“Sao?”

“Không thích thì không cần đeo.” Thiệu Thịnh răng rắc ném con hồ ly vào lại hộp trang sức, nhàn nhạt nói: “Mấy ngày nữa tôi sẽ mua cho cháu thứ tốt hơn.… một con mèo.” Hắn bình tĩnh nói.

Bạch Hi vô cùng cảm kích.

Cô cảm thấy Thiệu Thịnh là thiên sứ trong mộng tưởng của đám mèo rừng.



Cho dù hành động hôm nay cũng không uyển chuyển một chút nào.

Sáng sớm Thiệu Thịnh vào trong phòng Bạch Hi đi một vòng thật lớn, cứ như chỉ đơn giản là ghé ngang cửa vậy. Hắn vừa lòng mà quét một lượt, lúc này mới từ từ chỉnh nút áo sơmi của mình, từ trong phòng của Bạch Hi đi ra.

Lúc hắn duy trì hành động đi xuống lầu, Thiệu Thanh đang lười biếng ngã trên sô pha đột nhiên xoay người, vẻ mặt như gặp quỷ, khϊếp sợ nhìn anh hai của mình.

Hắn nhìn Thiệu Thịnh, lại nhìn ánh mắt mờ mịt của Bạch Hi, rồi lại ngẩng đầu nhìn căn phòng thấp thoáng ở lầu ba, lắp bắp hỏi: “Anh hai, anh, sao anh lại đi ra từ phòng của Tiểu Hi?”

Không trách hoa hoa công tử suy nghĩ miên man.

Không gặp được con gái vào mỗi sáng sớm, nhị thiếu đều sẽ lấp la lấp ló ở cạnh cửa phòng con gái mà cảm thấy thỏa mãn.

Một màn này đổi lại đặt trên người Thiệu Thịnh, lập tức khiến nhị thiếu nhà họ Thiệu mắt mũi tối sầm.

“Có gì không đúng à?” Thiệu Thịnh giương mắt hỏi.

Dưới ánh mắt áp bách như vậy, khiến nhị thiếu lập tức cảm thấy bản thân mình đặc biệt vô tình, vô sỉ, vô cớ gây rối.

“Em còn chưa từng vào phòng Tiểu Hi đâu.” Nhị thiếu ủy khuất.

“Một đại nam nhân như cậu còn muốn vào phòng của một cô bé, mặt mũi cậu vứt đâu rồi?” Thiệu Thịnh lạnh lùng hỏi.

Thiệu nhị thiếu theo bản năng mà xin lỗi.

Một lát sau, hắn đột nhiên nhớ lại.

“Vậy sao anh hai lại có thể?”

“Tôi không giống cậu.” Thiệu Thịnh nhìn Bạch Hi ngồi xuống, cô nâng cái cằm nhỏ nhòn nhọn vô ưu vô lự nhìn mình, đột nhiên cười lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn người em trai đang cố gắng nói lý với mình, nói: “Tôi không phải là hoa hoa công tử."

Thanh danh của nhị thiếu nhà họ Thiệu khắp thành phố S đều là làm cho ai mang thai, với cái thanh danh hỗn loạn đó mà còn dám nghĩ đến việc đi vào phòng của một cô gái nhỏ thuần khiết đáng yêu? Hắn híp mắt nhìn Thiệu Thanh đang ngơ ngác nhìn mình, tiếp tục nói: “Cậu và con bé không có quan hệ huyết thống, sau này không được vào phòng con bé. Nếu không thanh danh con bé sẽ không dễ nghe đâu.”

Nếu dính dáng đến hoa hoa công tử thì thanh danh coi như xong.

“Biết rồi.” Nhị thiếu héo hon trả lời.

“Anh, anh làm vậy là để tốt cho Tiểu Hi đúng không?” Hắn lại thử hỏi.

Thiệu Thịnh bưng ly sữa bò trên bàn cơm lên chậm rãi uống, không nói gì.

Bạch Hi bị cảm động tột đỉnh.

Bạch Hi: “Hắn đúng là một người tốt.”

Hệ thống: “Lo mà ăn một bữa cơm ngon đi.”

Bạch Hi cảm thấy hệ thống đang tràn ngập ghen ghét, từ sau khi xui xẻo bị hệ thống thấy Thiệu Thịnh đưa thẻ đen cho mình, vẫn cứ luôn muốn ôm đùi đại lão gọi ba.

Chỉ tiếc đại lão không cho nó cơ hội này.

Thực sự có mắt mà.

Hệ thống tức giận kéo đen con mèo này.

Tâm lý của hệ thống này không được.

Trái tim pha lê ghê.