Chương 24: Thật Giả Thiên Kim (8)

Nhóm dịch: Phù Du

Lúc Bạch Hi tỉnh lại, đã thấy mình đang gối đầu trên sô pha ở đại sảnh nhà họ Thiệu.

Cảm giác trên mặt có một lớp lông xù xù, cô theo bản năng cọ cọ, lúc ngẩng đầu, lập tức khuôn mặt cứng đờ.

Một con hồ ly bằng bông béo béo to to xù xù đang dán vào mặt cô.

Bạch Hi trợn trắng mắt.

Người đàn ông thấy cô nằm trên sô pha nhìn chằm chằm vào con hồ ly bông trong ngực mình dại ra, hơi nghiêng đầu.

“Thích không?”

Khuôn mặt Bạch Hi vặn vẹo.

Không đội trời chung!

Hồ ly chính là kẻ địch!

Hệ thống: “…… Hắn thật đẹp trai.”

Thấy cô nửa ngày không hé răng, chỉ có một đôi mắt xinh đẹp mang theo vài phần mê man nhìn chằm chằm vào con hồ ly bông to béo đỏ rực, Thiệu Thịnh nhớ lại chuyện viện trưởng cô nhi viện đã từng nói với hắn, nói trắng ra thì từ lúc Bạch Hi bắt đầu hiểu chuyện cho đến giờ, đều không bao giờ đòi hỏi những con thú bông được gửi đến cô nhi viện, cô luôn mồm bảo mình là một người chín chắn, sau đó đều đem hết đám thú bông này cho các bé trai bé gái khác.

Nhưng viện trưởng lại lộ ra biểu cảm tiếc nuối trước mặt hắn.

Nơi ở của Bạch Hi, là cô nhi viện lớn nhất thành phố S, thường xuyên được các mạnh thường quân quyên tặng vật tư.

Cho dù là như thế, nhưng cô nhi viện lại nuôi lớn rất nhiều những đứa trẻ, không thể nghi ngờ, cuộc sống trong cô nhi viện rất kham khổ.

Nhìn thấy Bạch Hi ngơ ngác ôm thú bông, Thiệu Thịnh giơ tay sờ đầu cô.

“Nếu thích, sau này sẽ mua thật nhiều.” Hắn không hiểu sao lại muốn khiến cho cô gái nhỏ này vui vẻ hơn.

Lúc cô lộ ra sự vô tư như thật càng khiến người ta thấy đáng yêu hơn so với biểu cảm có chút đau lòng.

Tóc cô bé mềm mại, Thiệu Thịnh theo bản năng đặt bàn tay to của mình lên tóc cô vuốt vuốt.

Đóa hoa xinh đẹp to tướng trên đầu lăn xuống đất, lúc này Bạch Hi mới hoàn hồn, tiện đà dùng sức lắc đầu.

“Từ bỏ, thật sự từ bỏ.” Đám hồ ly này cứ chiếm cứ tầm mắt của cô, cuộc sống này còn có thể tệ hơn nữa sao?

“Không sao đâu.” Thiệu Thịnh thấy cô gái nhỏ như sắp khóc, nghĩ nghĩ, nghĩ đến lời Bạch Noãn đã nói với Bạch Hi lúc ở trung tâm thương mại, không hiểu sao lại có chút không vui, nói: “Cháu có thể tiêu tiền thoải mái.”

Bạch Hi: “Làm sao để từ chối ý tốt của đại lão mà không bị đuổi ra khỏi nhà?!”

Hệ thống: “Yên lặng nhẫn nại như vậy đủ rồi. Hồ ly và mèo rừng rốt cuộc có thù oán gì vậy hả?”

Bạch Hi: “Ta sẽ khiếu nại.”

Hệ thống yên lặng tự lăn vào phòng tối.

Nhìn người đàn ông cao lớn, sắc mặt lạnh đạm trước mặt, Bạch Hi đột nhiên búng ngón tay, nhanh trí lung lay đứng dậy, vẻ mặt lấy lòng, nhét con thú bông lông xù vào trong ngực Thiệu Thịnh. Nhìn người đàn ông này ôm con hồ ly, trong lòng Bạch Hi liền thấy thỏa mãn.

Cô ngửa đầu cười, đáy mắt thấp thoáng như ánh sao lập loè, lại mang theo vài phần giảo hoạt, nói: “Thú bông đáng yêu nhất, tôi muốn dành tặng cho tiên sinh. Chú là một người tốt!” Cô sung sướиɠ cong đôi mắt, không có lương tâm mà tặng cho Thiệu Thịnh một tấm thẻ người tốt, sau đó trốn qua một bên sô pha, thò cái đầu nhỏ ra nghiêm túc nói: “Nhưng tôi không thích hồ ly, lần sau… chú mua một con mèo rừng cho tôi nha tiên sinh.”

“Mèo rừng?” Mèo rừng nhồi bông?

“Trên đời này thứ đáng yêu nhất, mỹ lệ nhất chính là mèo rừng đó.” Bạch Hi nắm chặt tay, tràn ngập khát khao, thuận tiện phê phán cái thế giới bị hồ ly mê hoặc này một chút.

Tất cả là tại hồ ly!



Khóe miệng Thiệu Thịnh giật một cái.

“Được.” Hắn khẽ gật đầu.

“Thật sự sẽ có mèo rừng nhồi bông sao?” Bạch Hi không thể không thừa nhận, đám hồ ly này…… Thật là quá mê hoặc lòng người.

“Cho dù không có, cũng có thể thuê người làm.”

Ừm, đúng rồi.

Tiên sinh nhà cô là đại lão mà.

Bạch Hi cảm thấy mỹ mãn, lại thò đầu ra, trưng ra khuôn mặt điềm mỹ đáng yêu, ánh mắt như thể chứa hàng vạn sao trời, nghiêm túc nói: "Tôi muốn một con mèo rừng màu trắng, lông xù xù, béo béo tròn tròn, cái đuôi giống như…"

Cô vốn định lôi cái đuôi của mình ra cho đại lão xem, nhưng lại thương tâm nhận ra thế giới này mình không thể biến thành mèo được, chỉ có thể dùng đôi tay trắng nõn cúi người chạm vào mũi chân, vui vẻ nói với Thiệu Thịnh: "Cái đuôi phải to như vậy nè, tiên sinh có biết mèo rừng phải như thế nào mới gọi là đẹp không? Lông phải thật xù, người phải thật béo đó."

Cô nổi tính trẻ con, ngây thơ nói với Thiệu Thịnh.

Thiệu Thịnh im lặng lắng nghe, không có chút nào thiếu kiên nhẫn.

Điều này khiến Thiệu Hồng và Thiệu Thanh vừa mới bước vào cửa khϊếp sợ.

“Anh hai, anh, anh……” Hoa hoa công tử chỉ vào con hồ ly nhồi bông béo tròn trong ngực anh hai Diêm Vương mặt đen nhà mình.

Trong nháy mắt, hắn suýt nữa đã nhấc điện thoại lên gọi cho bệnh viện tâm thần.

Thiệu Thịnh đang nghe Bạch Hi nói chuyện, hắn chưa bao giờ gặp qua một cô bé ngây thơ đáng yêu như vậy, hoàn toàn không hề có một chút tâm cơ hay tục tằng, chỉ vì một con thú nhồi bông đã có thể vui vẻ cả ngày.

Hệ thống: “À…… hóa ra ngài diễn vai trẻ con lại đỉnh thế này.”

Bạch Hi: “Cho ta một phần công đức, ta diễn tới mức ngây thơ tuyệt đối cho hắn xem luôn.”

Nhưng Thiệu Thịnh thật sự rất thích Bạch Hi.

Tự nguyện làm một con mèo rừng nhồi bông thay vì hồ ly thì đều là người tốt!

Lúc cô quay đầu liếc mắt nhìn Thiệu Thanh một cái, liền nở ra một nụ cười rạng rỡ.

Thiệu Thịnh vốn đang nhìn cái miệng chu chu xinh đẹp của cô nói chuyện, đột nhiên nghe thấy Thiệu Thanh quát lên một tiếng, hắn không vui ngẩng đầu, nhấp nhấp khóe miệng quay lại sô pha.

Hắn vẫn cao lớn anh tuấn, lại lãnh khốc vô tình, nhưng con hồ ly bông trong ngực kia đột nhiên khiến Bạch Hi cảm thấy không vừa mắt.

Cô hừ một tiếng, cũng không biết vì sao bản thân lại làm như vậy, hậm hực tiến tới lôi con hồ ly ra khỏi ngực Thiệu Thịnh ném qua một bên, nhìn Thiệu Thịnh đang giương mắt nhìn mình, dặn dò: “Hồ ly và phong thái tôn quý của tiên sinh vô cùng không hợp nhau. Sau này tiên sinh chỉ nên ôm mèo rừng! Chú hợp với mèo rừng hơn.”

“Phụt……” Thiệu Thanh vội vàng tiến lên bịt chặt cái miệng đang tìm đường chết của con gái.

Thiệu Thịnh chống cằm nhìn Bạch Hi một lát, cong cong khóe miệng.

Hoa hoa công tử sợ đến đơ cả người.

Anh hai hắn cười.

Có lẽ nào nền kinh tế của thành phố S này sắp tiêu rồi?

“Đừng nghịch nữa, xem ba mua cho con cái gì này?” Thiệu Thanh không biết phải làm sao, chua xót phát hiện ra hình như con gái mình bị anh hai cướp mất rồi.

Thấy Bạch Hi trông mong nhìn mình, như thể đang đợi được thưởng, hắn liền cười tủm tỉm móc một cái hộp nhỏ tinh xảo từ trong ngực ra. Khi mở ra, bên trong là một cái kim cài áo tinh xảo…… hình hồ ly. Đôi mắt khảm hồng bảo thạch, còn có những viên đá quý nhỏ đính xung quanh, nhìn qua rất đắt tiền, cũng rất đáng yêu.

Bạch Hi ngơ ngác nhìn chiếc kim cài áo dưới ánh mặt trời lấp lánh này đập vào hai mắt cô.

Đây là một cái cài áo hình nhân vật hoạt hình, nhưng tinh xảo sang quý như vậy, nhìn qua là biết Thiệu Thanh đã chọn lựa cho mình bằng cả tấm lòng.

“Con bé không thích hồ ly.” Thiệu Thịnh ở bên cạnh nhàn nhạt nói.



“Tiểu Hi không thích hồ ly?” Thiệu Thanh sửng sốt, sau đó đem cái kim cài áo cất đi, hứng thú bừng bừng hỏi: “Vậy Tiểu Hi thích cái gì, nói cho ba biết được không?”

Lúc này Thiệu Thịnh im lặng.

Hắn không hiểu vì sao lại không muốn để Thiệu Thanh biết Bạch Hi thích mèo rừng nhất.

“Thật ra món quà dù thích hay không thích, thì cũng đều là tấm lòng của chú mà.” Tuy hồ ly đáng ghét, nhưng ánh mắt của Thiệu Thanh lại khiến Bạch Hi cảm thấy chua xót. Cô quay đầu lại nhìn Thiệu Thịnh, lại nhìn Thiệu Thanh, cảm thấy đôi mắt xót vô cùng, từ nơi khóe mắt, một giọt nước trong suốt chảy xuống. Cô muốn cười một cái, lại không nhịn được phát ra âm thanh có chút nghẹn ngào, nhỏ giọng nói: “Tôi rất vui, thật đó. Cảm ơn chú.”

Cô lắc lắc vạt áo Thiệu Thanh, nhẹ nhàng nói: “Cho dù tôi có phải con cháu nhà họ Thiệu hay không, tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc.”

Thiệu Thịnh và Thiệu Thanh cho cô sự yêu thương, khiến Bạch Hi nhớ lại một sự kiện.

Hình như ban ngày, lúc cô hỏi Thiệu Thanh kết quả xét nghiệm DNA, Thiệu Thanh còn gạt cô.

Như vậy kiếp trước, anh em Thiệu thị, thật sự…… Thật sự không biết nguyên chủ không phải con cháu nhà họ Thiệu sao?

Thật ra là đã biết rồi.

Nhưng Thiệu Thanh vẫn nuôi dưỡng cô.

Mà Thiệu Thịnh lại mắt nhắm mắt mở, để cho đồ giả như cô sống xa hoa trong sự sủng ái của nhà họ Thiệu mà không phản đối, đây có lẽ cũng là một loại yêu thương.

“Làm bộ làm tịch.” Thiệu Hồng thấy Bạch Hi rớt nước mắt, thì ở một bên ôm cánh tay cười lạnh một tiếng.

Dáng vẻ chanh chua của cô ta, khiến khuôn mặt Thiệu Thanh lập tức đen lại.

“Chị ba, không có ai mời chị tới. Nếu nhìn không nổi, chị có thể về nhà.”

Thiệu Thanh nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa luôn nhiễm ý cười giờ phút này không còn cười nữa, ánh mắt hắn lạnh lẽo lương bạc, khiến Bạch Hồng sửng sốt, theo bản năng đứng bật dậy.

Thiệu Thanh nhàn nhạt nói: “Con gái gả chồng như nước đổ đi. Quy củ nhà họ Thiệu, chị hẳn phải sớm biết. Nếu mang theo của hồi môn gả cho người khác, thì những chuyện của nhà họ Thiệu, chị không có quyền khoa tay múa chân. Tiểu Hi là do tôi và anh hai quyết định giữ lại, cũng không liên quan đến cuộc sống của chị.”

Hắn chột dạ nhìn Thiệu Thịnh, thấy hắn không có ý kiến gì, đồng ý để Bạch Hi ở lại nhà họ Thiệu, lập tức khuôn mặt hắn sáng bừng lên.

“Ở trên đất của nhà họ Thiệu, sỉ nhục con cháu của nhà họ Thiệu, chị ba, chỉ cảm thấy không đủ kiên nhẫn để sống tiếp rồi à?” Nhị thiếu cáo mượn oai hùm, dựa lưng vào anh hai lão đại, nói chuyện vô cùng có phong thái của phản diện.

Bạch Hi yên lặng cõng một thùng nước bẩn trên lưng.

Thiệu Hồng nhìn ánh mắt của cô, mắt trái mắt phải đồng thời chớp chớp hiện lên ba chữ to.

Hồ ly tinh!

Oan uổng! Cô rõ ràng là mèo rừng tinh mà.

Hồ ly tinh…… đám mèo rừng chúng ta khinh thường làm bạn.

“A Thanh! Anh hai! Anh nhìn A Thanh kìa, nó dám nói chuyện như vậy với em!”

“Nó cũng không nói gì sai. Không nghe được thì cút.” Thiệu Thịnh giương mắt, đáy mắt hiện lên sự lạnh băng tối nghĩa, Thiệu Hồng sợ đến mức đơ cả người.

Thiệu Thịnh cười lạnh nói: “Cô là cái thá gì. Tôi quyết định làm gì, còn phải hỏi ý cô sao?”

Đáy mắt hắn sâu thẳm, lạnh băng hắc ám, khiến Thiệu Hồng ôm ngực, trán đổ mồ hôi lạnh.

Cô ta nhớ lại.

Người anh hai trầm mặc ít lời, không nhìn thấu lòng dạ mấy năm nay này của cô ta, vốn chính là một người vô cùng lãnh khốc.

Trong lòng dâng lên sự kinh hoàng mãnh liệt, ngón tay cô ta run rẩy đè lại l*иg ngực đang phập phồng thở gấp của mình hít thở một hồi, lúc này mới điều chỉnh cảm xúc lại cho tốt, tay chân lạnh lẽo, lại cố lấy dũng khí, sợ hãi nói với Thiệu Thịnh: “Anh hai, là em… em sai rồi. Hôm nay em tới, là muốn thương lượng với anh hai và A Thanh một chuyện.”

Đáy mắt cô ta lóe lên sự khôn khéo, thấy Thiệu Thịnh không để ý tới mình, lại cười làm lành nói: “Cô nhóc Tiểu Noãn kia, em rất thích. Tiểu Phong cũng thích nó. Anh hai… hai đứa nhỏ này nhìn qua tình cảm khá tốt, hay là… cho tụi nó đính hôn đi. Có được không?”