Chương 23: Thật Giả Thiên Kim (7)

Nhóm dịch: Phù Du

Bạch Noãn đi phía sau Thiệu Thanh.

Thiệu Thanh nói muốn tới trung tâm thương mại mua cho cô ta ít đồ dùng sinh hoạt.

Điều này làm cho cô ta vô cùng cảm động.

Nhưng cô ta chỉ thấy Thiệu Thanh lượn qua lượn lại, tránh né như bóng ma, một bên hỏi cô ta cần gì, bên kia lại chú ý tới Bạch Hi.

Rõ ràng cô ta mới là con gái của Thiệu Thanh, nhưng trong mắt Thiệu Thanh, hình như Bạch Hi còn quan trọng hơn một chút.

Cô ta dùng sức cắn chặt môi.

Bị cha ruột xem nhẹ, đây đúng là một chuyện cực kỳ đau lòng.

Sự ảm đạm thương tâm này, người nói dẫn cô ta đến trung tâm thương mại, muốn giúp cô ta mua ít đồ dùng sinh hoạt là Hạ Phong lộ ra vài phần đau lòng.

Hắn quen biết Bạch Noãn ở cô nhi viện.

Hạ giáo sư là một người vô cùng chăm chỉ đi làm từ thiện.

Có lẽ nguyên nhân là vì người vợ đã chết của ông cũng xuất thân từ cô nhi viện.

Cho nên Hạ giáo sư thường xuyên mua ít đồ dùng hằng ngày tặng cho cô nhi viện.

Lúc ông đi thường có thói quen mang theo Hạ Phong, cho nên Hạ Phong vô cùng quen thuộc với Bạch Noãn.

Ở trong mắt hắn, Bạch Noãn là một cô bé dù ở trong hoàn cảnh khó khăn, nhưng vẫn luôn nỗ lực để có cuộc sống tốt.

Một cô gái như vậy, ở trong nhà họ Thiệu lại bị Thiệu Thanh ngó lơ.

Hắn không hiểu nổi, vì sao Thiệu Thanh có thể bất công như vậy, đặt một người không phải con gái mình ở vị trí còn cao hơn cả Bạch Noãn.

Hắn lãnh đạm, tội nghiệp Bạch Noãn muốn tình thương của cha đến mức tuyệt vọng.

“Không có gì.” Hạ Phong nghĩ đến khoảng thời gian Bạch Noãn ở cô nhi viện, cũng thường xuyên bị viện trưởng đối xử bất công, bị lấy đi những đồ thuộc về mình. Đồ dùng học tập của cô ta luôn ít nhất, bởi vì viện trưởng muốn đưa những đồ dùng học tập đó cho những đứa trẻ nhỏ tuổi hơn Bạch Noãn.

Kẹo, trẻ con, Bạch Noãn mỗi một lần đều phải dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn những đứa trẻ khác. Cô ta núp ở bên cạnh Hạ Phong thấp giọng khóc, luôn tự hỏi vì sao viện trưởng không thích cô ta. Rõ ràng thành tích của cô ta rất tốt, nhưng viện trưởng lại muốn cô ta bớt chút thời gian học tập của mình, đi dạy dỗ cho những đứa trẻ nhỏ hơn.

Những cái đó không công bằng, cũng giống như Bạch Hi bây giờ đang cong mắt bắt chéo chân ngồi đó.

Hạ Phong nhấp nhấp khóe miệng, khuôn mặt thanh tú hiện lên sự ấm áp, lôi kéo Bạch Noãn đi qua.

“Tiểu Hi, cô tốt ghê.” Hắn nở một nụ cười nhu hòa với Bạch Hi.

Hạ Phong thanh tú văn nhã, ăn mặc giống như thiếu niên nhà bên, đã từng làm ánh sáng ấm áp nhất trong lòng nguyên chủ.

Nhưng Bạch Hi lại không thấy hình bóng mình trong mắt hắn.

Cô ngẩng đầu nhìn Thiệu Thịnh.

Thiệu Thịnh đang cúi đầu sửa lại cổ tay áo, rũ mắt hỏi cô: “Còn thiếu cái gì?”

“Vậy là đủ rồi.” Bạch Hi lắc đầu nói.

“Tiểu Hi, cho dù nhà họ Thiệu rất có tiền, nhưng cô cũng không được lãng phí tiền nhà họ Thiệu như vậy. Mỗi một đồng tiền đều không dễ kiếm, những đồ dùng này, cô cũng đâu có dùng được.” Bạch Noãn kính sợ nhìn Thiệu Thịnh, đôi mắt trầm của người đàn ông cao lớn này khiến cô ta sợ hãi, gần như không dám hô hấp.

Cô ta có thể nhìn thấy, Thiệu Thịnh mới là người quyền lực nhất nhà họ Thiệu, trong lòng là những cảm xúc quay cuồng, Bạch Noãn liền nhìn Bạch Hi nhẹ nhàng nói: “Lúc cô còn ở cô nhi viện thích tiêu tiền lung tung, đã rất không đúng rồi. Hiện tại sao lại có thể…” Cô ta lập tức che miệng lại.

“Cháu thích tiêu tiền?” Thiệu Thịnh hỏi.

Bạch Hi hạ thấp khóe miệng.

“Tiểu Hi không phải cố ý tiêu hoang, chỉ là bạn ấy thích rất nhiều thứ, cho nên tiền mới nhanh hết như vậy.” Bạch Noãn nhỏ giọng nói.

“Một cái thẻ đen không đủ cho cháu dùng sao?” Thiệu Thịnh không nhìn cô ta, tiếp tục hỏi.



Bạch Hi không biết nên lắc đầu hay gật đầu nữa.

Thiệu Thịnh lôi từ trong áo tây trang ra một chiếc thẻ tinh xảo khác.

“Một cái không đủ xài, vậy thì hai cái.”

Hệ thống: “Đại lão, ngài còn cần thêm một đứa con trai không?”

Bạch Hi: “Ngươi là giống đực sao?” Giới tính bất đồng làm sao có thể làm cộng sự?

Hệ thống không hé răng.

“Thiệu tiên sinh, Tiểu Hi thật sự sẽ tiêu hết tiền của chú đó.” Hướng đi của câu chuyện khiến Bạch Noãn sợ ngây người, cô ta không biết phải nói gì.

Cô ta cùng lắm cũng chỉ là một đứa trẻ mười sáu tuổi mà thôi.

“Con bé tiêu hết tiền của tôi, thì liên quan gì đến cháu?” Thiệu Thịnh chỉ vào Thiệu Thanh đang lung lay đi tới, nói với Bạch Noãn: “Đó là cha của cháu.”

Hắn đối với một cô bé lại lãnh khốc như vậy, khiến Hạ Phong nhịn không được mà nắm chặt tay mình.

Khuôn mặt thanh tú của hắn toàn là phẫn nộ, sau đó di chuyển mọi phẫn nộ đó qua ánh mắt nhìn Bạch Hi.

Bạch Hi nhận ra mình nằm không cũng trúng đạn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, trước mắt cô đã xuất hiện một bàn tay thon dài, cổ tay áo đã được sửa sang vô cùng chỉnh tề. Cô bừng tỉnh đại ngộ, duỗi tay nắm lấy cổ tay áo của người đàn ông, nở một nụ cười rạng rỡ với Thiệu Thanh, rời đi với người đàn ông.

Đi được nửa đường, thì nghe thấy thanh âm Thiệu Thịnh hờ hững nói: “Cháu không cần cảm thấy có lỗi với nó. Nếu không có cháu, nó cũng không được A Thanh mang về nhà họ Thiệu đâu.” Thấy Bạch Hi ngửa đầu kinh ngạc nhìn mình, hắn cong cong khóe miệng, đáy mắt lộ ra vài phần lãnh khốc, nói: “Nhà họ Thiệu không thiếu con rơi. Nó không phải người thứ nhất, cũng không phải người cuối cùng, chẳng có gì là không công bằng. Ít nhất, A Thanh đồng ý nuôi nó.”

Nhà họ Thiệu cũng không phải là một gia tộc lương thiện.

Trước khi Thiệu Thịnh tẩy trắng nhà họ Thiệu, thế hệ của hắn con rơi vô số.

Nhưng không một ai có thể bước vào nhà họ Thiệu.

Nhà họ Thiệu luôn vô tình như vậy, cho tới bây giờ, cũng không thay đổi truyền thống.

Bạch Noãn có thể được Thiệu Thanh nuôi nấng và công nhận, ở trong nhà họ Thiệu đã là hiếm thấy, vậy mà cô ta còn không biết trân trọng?

Thiệu Thanh cũng không biết cô ta tồn tại, khi cô ta đã mười sáu tuổi, chợt từ trên trời rơi xuống trước mặt Thiệu Thanh, con đường trưởng thành của cô ta, Thiệu Thanh không cùng trải qua, thời gian bồi dưỡng tình cảm của họ cũng không có, ở trong mắt Thiệu Thanh, sao có thể coi cô ta là con gái mình được?

Thiệu Thịnh không cảm thấy Thiệu Thanh đối xử vô tình với Bạch Noãn, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ quay đầu nhìn lại của Bạch Hi, lại chậm rãi mở miệng giải thích.

Sắc mặt của hắn rất lạnh nhạt, nhưng ánh mắt Bạch Hi lại sáng lên.

“Tiên sinh đang quan tâm tôi sao?”

“Nhưng tôi cảm thấy cô ấy bài xích tôi không có gì sai cả.”

“Cô ấy là con cháu nhà họ Thiệu, lại trơ mắt nhìn cha và bác của mình yêu thích một thứ hàng giả. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ ghen ghét, cũng sẽ nói thật nhiều để người nhà chú ý, để họ yêu thương tôi nhiều một chút. Nhưng tiên sinh, tôi vẫn luôn tin rằng… Cô ấy có thể mềm yếu, có thể ham hư vinh, cũng có thể có chút lòng tham muốn được nhiều hơn. Nhưng cô ấy chỉ là cô bé mười sáu tuổi… cô ấy chỉ đơn giản là muốn được hạnh phúc thôi.”

“Chỉ thế mà thôi.”

Nếu Bạch Hi là thiên kim chân chính của nhà họ Thiệu, tại thời khắc này, cũng sẽ sinh ra địch ý với người cướp đi mọi thứ của mình.

Nhà họ Thiệu đúng là có đối xử bất công với cô ta, cô không có cách nào phản bác.

Thiệu Thịnh không nói gì.

Bạch Hi chăm chú nắm lấy tay áo hắn, phát hiện mình đang cùng hắn ngồi ở trên xe đi về hướng cô nhi viện. Cô chớp chớp mắt, ngửa đầu nhìn đường cong sườn mặt rõ ràng của người đàn ông, có lẽ thân thể thiếu nữ mười sáu tuổi đã ảnh hưởng tới cô, cô nhịn không được nở một nụ cười đơn thuần, nhỏ giọng nói: “Tiên sinh, cám ơn chú.”

Hắn tự nguyện buông bỏ thân phận của bản thân để cùng cô tới cô nhi viện, cô thật sự rất biết ơn hắn. Cô nhi viện nằm ở ngoại ô, lúc các loại đồ linh tinh được dỡ xuống khỏi xe, Bạch Hi vui vẻ sảng khoái đi tìm viện trưởng và đám bạn bè của mình.

Cô tươi cười ấm áp dựa vào vai viện trưởng, nhẹ giọng nói: “Mẹ chờ con, Chờ con trưởng thành, có thể kiếm tiền, sẽ mang về thật nhiều tiền cho mẹ. “

“Con gặp được người tốt, mẹ rất mừng cho con.” Viện trưởng sờ sờ đầu Bạch Hi.

Khuôn mặt bà đã rất già nua, nhưng lại càng thêm hiền từ ôn hòa.

“Tiểu Hi à, Tiểu Noãn ở nhà họ Thiệu chung với con, sau này con phải sống hòa thuận với con bé, biết chưa?” Vào lúc này, bà vẫn quan tâm hai đứa nhỏ của mình như trước.



Thiệu Thịnh đứng ở đằng xa, nhìn cô gái nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với đám bạn bè.

Cô giương nanh múa vuốt chạy vòng quanh sân của cô nhi viện, từng bước hạ gục từng đứa trẻ, lặn lộn với tụi nó, chơi vô cùng vui vẻ.

Cô cùng bọn họ ca hát, khiêu vũ, sau đó cùng nhau học chữ, khát khao về một tương lai tốt đẹp.

Đôi mắt sáng ngời, sức sống bừng bừng, chói lóa đến mức muốn đâm hắn bị thương.

Hắn chăm chú nhìn cô gái nhỏ này.

Thậm chí đến lúc cô lưu luyến khoác tay tạm biệt viện trưởng và các bạn nhỏ, ngồi ở trong xe nhìn về cô nhi viện đang ngày càng xa, Thiệu Thịnh nhịn không được mà vỗ đầu an ủi cô.

Trong mắt hắn có nhiều cảm xúc phức tạp, Bạch Hi không hiểu được.

“Cháu hát rất hay.” Chỉ là âm nhạc đơn giản, cũng không có nhạc đệm, nhưng khi Bạch Hi ôm hai đứa trẻ nhìn lên không trung xướng ca, Thiệu Thịnh lại cảm thấy âm thanh này du dương tốt đẹp biết bao.

Đã rất nhiều năm, hắn chưa từng nghe qua âm thanh thuần túy đến vậy. Mọi thứ của nhà họ Thiệu đều đè nặng trên vai hắn, khi hắn mười bảy tuổi, cha hắn chết vì tranh đoạt trong hắc đạo, hắn đành phải gánh vác toàn bộ hưng suy của nhà họ Thiệu. Cho dù là những năm tháng đen tối nhất, hay là sau này ra thương trường ngươi lừa ta gạt, hắn đều đã quen nhìn những điều xấu xa, chưa bao giờ gặp qua một linh hồn sạch sẽ đơn giản như vậy.

Giảo hoạt nhưng không dối trá, dù có chút tâm cơ, nhưng cũng đều là những điều tốt đẹp.

Có lẽ là vì lúc trước cô có dũng khí quả quyết từ chối thân phận con cháu nhà họ Thiệu.

Cũng có lẽ vì cô đáp lễ cho mình bằng một ly sữa bò, còn định chửi thầm mình, còn cong lên đôi mắt thanh triệt cười trộm.

Hắn muốn thấy cô, thấy cô ở trước mặt mình.

“Đương nhiên rồi, cháu là nhạc trưởng mà!” Bạch Hi lập tức lắc lắc cái đuôi.

Khóe miệng Thiệu Thịnh nhếch một cái.

“Tiên sinh, có phải hôm nay chú rất mệt đúng không?” Bạch Hi nhẹ giọng hỏi.

Chỉ là một câu quan tâm đơn giản, thâm chí còn thua những cô gái ngoài kia hỏi han ân cần, bát diện linh lung (*), nhưng lại khiến người ta cảm thấy vô cùng thật lòng.

(*) Bát diện linh lung: dùng để hình dung người linh hoạt mẫn tiệp, đối nhân xử thế linh hoạt, đối với ai cũng khéo léo.

Thiệu Thịnh lắc đầu, cảm thấy thú vị.

Hắn xuất thân từ nhà họ Thiệu, chút bận rộn này thì tính là gì?

Nhưng có vẻ ở trong mắt cô gái nhỏ, hắn đang làm một việc rất lớn vậy.

“Cháu có mệt không?”

“Không mệt.” Bạch Hi lắc đầu.

Tâm tình của cô, từ lúc mang thật nhiều đồ tới chất đống ở cô nhi viện, đều là vô cùng vui sướиɠ.

Thời thơ ấu của cô đã có rất nhiều người hảo tâm đến giúp đỡ, được viện trưởng yêu quý, bây giờ cô đã có năng lực này…

Ôm chặt đùi vàng của mình thật tốt, là có thể có hi vọng trả ơn cho nơi nuôi dưỡng mình trưởng thành rồi.

Đây cũng là tâm nguyện của nguyên chủ.

Kiếp trước trong thời gian được Thiệu Thanh nhận nuôi, cô cũng từng mua rất nhiều đồ lén đem tới tặng cho viện trưởng.

Thiệu Thịnh nhấp nhấp khóe miệng, nghiêng đầu nhìn cô gái nhỏ mặc váy công chúa thục nữ, nhưng trên đầu trên mặt toàn là tro bụi và cỏ dại, nhìn bả vai của mình, rồi lại nhìn Bạch Hi.

“Cháu có thể ngủ một lát.” Hắn cố ý nói.

Bạch Hi sửng sốt, cảm kích cười với hắn, nhắm mắt lại, gối đầu lên cửa sổ xe ngoan ngoãn ngủ.

“Cảm ơn tiên sinh quan tâm.” Đại lão thật là người tốt!

Hệ thống:……

Thiệu Thịnh:……