Chương 19: Thật Giả Thiên Kim (3)

Nhóm dịch: Phù Du

Bạch Hi ủ rũ cụp đuôi ngồi ăn cơm với anh em nhà họ Thiệu.

Thiệu Thanh không đi.

Hôm nay hắn vốn đã hẹn một tiểu minh tinh mới ký hợp đồng với công ty giải trí nhà mình đi “ăn bữa cơm chiều”.

Nhưng giờ hắn làm cha rồi.

Thật sự không thể ném Bạch Hi cho Thiệu Thịnh được.

Thiệu Thịnh là người lãnh khốc, Thiệu Thanh lo lắng Bạch Hi ở trước mặt hắn nói sai gì đó.

Đừng nói là bị nhét vào vườn hoa hồng, cho dù bị dìm xuống sông cũng có khi lắm.

Hắn yên lặng ăn cơm cạnh Bạch Hi và Thiệu Thịnh, nỗ lực làm một người cha tốt, còn quan sát xem Bạch Hi thích ăn cái gì.

“…… Tiểu Hi con không kén ăn à?” Ba cảm thấy vô cùng thất vọng đó.

Đối mặt với đại lão còn kén cái gì mà kén.

Bạch Hi cảm thấy người cha này thật sự rất ngu.

Nghe nói bệnh ngu sẽ bị lây, cô yên lặng nhích sang bên cạnh Thiệu Thịnh, bông hoa trên đầu công chúa đại nhân lắc lư một chút.

Thiệu Thịnh lãnh đạm nhìn cô.

Hắn hơi nghiêng đầu, một người hầu không tiếng động đi vào bếp, một lát sau quay lại, đặt trước mặt Bạch Hi một ly sữa bò ấm áp.

Bạch Hi sửng sốt.

Nhưng người đàn ông thành thục lãnh đạm đối diện đã bắt đầu ăn cơm.

“Cảm ơn tiên sinh.” Bạch Hi thấp giọng nói.

“Gọi bác hai.” Thiệu Thanh chống cằm, nhìn cô bé xinh đẹp đáng yêu đang ngậm ly sữa bò, lộc cộc lộc cộc đáng yêu muốn chết, lúc đặt ly xuống, trên miệng còn có một vòng sữa trắng dính ở mép.

Cô bé cúi đầu ngậm cọng rau xanh, đôi mắt mở to gặm từng chút từng chút một, đôi má trắng tuyết phồng lên, vô cùng tập trung, như thể việc ăn rau xanh đối với cô là chuyện quan trọng nhất vậy. Nhưng khi nghe cái xưng hô “Bác hai” này, đôi mắt cô bé hoảng sợ trừng to, ngốc ngốc, dưới ánh sáng của đèn thủy tinh trên đầu, lộ ra vài phần ngờ nghệch.

Thiệu Thịnh nhẫn nại đặt chén đũa trong tay xuống bàn.

Hơn ba mươi tuổi đã bị người ta gọi là bác hai, cũng rất đau tim.

Thấy Bạch Hi nghiêng đầu mờ mịt nhìn mình, hắn vẫy vẫy tay, có chút không kiên nhẫn.

“Bác không ăn sao? Cái này ăn ngon lắm.” Bạch Hi cảm thấy thật ra thức ăn nhà họ Thiệu cũng không đến nỗi nào.

Thiệu Thịnh ăn không nổi, hơn phân nửa là bị “cha con” nhà này làm cho ghê tởm.

Cô vội vàng lạch bạch chạy vào bếp, dưới ánh mắt kinh ngạc của đám người hầu bưng một ly sữa bò đến trước mặt Triệu Thịnh.

“Ấm dạ dày, bổ sung Canxi, rất tốt cho sức khỏe.”

“Của ba đâu?” Thiệu Thanh khϊếp sợ hỏi.

Bạch Hi không chịu nổi ánh mắt đào hoa ai oán của hắn.

Cô vào bếp lần nữa, lát sau lại mang thêm một ly sữa bò về, đặt trước mặt Thiệu Thanh.

Sữa bò của nhà họ Thiệu hôm nay trở thành món được hoan nghênh nhất.

Lúc Thiệu Thanh hài lòng bắt đầu uống ly sữa bò do chính tay con gái mình mang đến, Thiệu Thịnh lại dùng đôi mắt đen trầm lạnh lùng nhìn vào ly sữa bò trong suốt trên bàn. Hắn trước nay cường thế, không cần được người khác chăm sóc, cho dù cũng từng có người định dùng sự quan tâm chăm sóc tỉ mỉ để khiến hắn động lòng, nhưng hắn lại chưa từng mềm lòng.

Từ nhỏ hắn đã sinh ra trong thế giới ngươi lừa ta gạt, bạo lực và hắc ám làm bạn với hắn đến khi trưởng thành, dù là sau khi trưởng thành, cuối cùng hắn đã có thể dùng một tay khống chế nhà họ Thiệu, đem nhà họ Thiệu từ hắc đạo chuyển mình sạch sẽ thành tập đoàn tài chính, nhưng bên trong thương trường dơ bẩn, khác gì với dơ bẩn trong hắc đạo đâu?

Cùng lắm thì khoác thêm bên ngoài bộ da lịch sự nhã nhặn, nhìn qua giống người mà thôi.



Nhưng giờ phút này, đôi mắt Bạch Hi lại sạch sẽ lại đơn thuần, tràn ngập sức sống.

Thấy hắn nhìn chằm chằm ly sữa bò rất lâu, Thiệu Thanh có chút bất an nhúc nhích ngón tay.

Ngay khi hắn định xin lỗi Thiệu Thịnh, lại thấy người đàn ông vẻ mặt lãnh đạm này cầm lấy cái ly, uống một hơi cạn sạch chất lỏng bên trong.

Thiệu Thanh nhẹ nhàng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Sau này mỗi ngày hãy uống một ly.” Bạch Hi được một tấc lại muốn tiến một thước nói.

Con gái, con đừng nói nữa.

Thiệu Thanh dò xét ánh mắt Thiệu Thịnh, cảm thấy bản thân có khi sẽ phải là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Quả nhiên, người đàn ông không tiếng động đứng dậy, ném cái ly không xuống bàn, đi vào thư phòng.

Thiệu Thanh thở dài nhẹ nhõm một hơi, đưa Bạch Hi đi tham quan biệt thự nhà họ Thiệu.

“Nhà này mà gọi là nhà cũ sao?” Nhưng nhìn qua có vẻ rất mới mà.

“Đây là vì có anh hai, là chủ trạch của nhà họ Thiệu.” Thiệu Thanh dẫn Bạch Hi đi vòng quanh biệt thự, lúc người giúp việc dẫn Bạch Hi đến lầu ba của biệt thự, Thiệu Thanh sửng sốt một chút, sau đó cười nói với Bạch Hi: “Lầu hai là phòng của các cô và tiểu bối nhà họ Thiệu, lầu ba trước giờ chỉ có ba và bác hai con ở.” Hắn dừng một chút, sờ sờ đầu Bạch Hi cười, bên trong đôi mắt đào hoa là một mảnh lộng lẫy liễm diễm, dưới ánh đèn trong suốt rực rỡ lấp lánh, cười nói: “Con là con gái ba, có tư cách ở lại lầu ba.”

Như thể giai cấp ở nhà họ Thiệu, đều được thể hiện ở việc phân phòng.

Có thể cùng Thiệu Thịnh ở chung một lầu, chứng tỏ địa vị rất cao.

Hiển nhiên đây là Thiệu Thịnh ngầm đồng ý.

Nếu không người hầu cũng sẽ không tự ý sắp xếp cho mình ở lầu ba.

Bạch Hi ngửa đầu nhìn vẻ mặt yêu thương của Thiệu Thanh, tiếc là khuôn mặt này quá trẻ, khiến sự yêu thương trên mặt trở nên mắc cười đến mức khiến người ta phải cười rộ lên.

“Nếu… nếu con thật sự không phải con của ba thì sao?”

Thiệu Thanh sửng sốt, rồi cười.

“Chẳng lẽ chỉ có chung huyết thống mới là người nhà sao? Không biết vì cái gì……” Hắn sờ sờ cái nơ con bướm màu hồng phấn xiêu xiêu vẹo vẹo của Bạch Hi, trong mắt có chút mê mang nói: “Ba cảm thấy chúng ta rất có duyên.”

Nhưng Bạch Hi vẫn lấy tóc của mình cho quản gia nhà họ Thiệu đi làm giám định.

Cô không biết phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Thiệu Thanh, bởi vì cô biết mình là giả.

Nhưng khi Thiệu Thanh nói những lời này với mình, cô lại cảm thấy, thật giả có quan trọng gì nữa đâu chứ.

Chỉ cần nhà họ Thiệu thừa nhận cô, thì cô chính là con gái của Thiệu Thanh.

Tuy rằng người cha này thật sự rất ngu.

Khóe miệng Bạch Hi run rẩy mà nhìn căn phòng của mình, giấy dán tường màu hồng phấn, giường công chúa màu hồng phấn mềm mại, màn màu hồng phấn, vừa mở tủ quần áo ra, trước mắt đều là váy công chúa.

Chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi đã có thể cải tạo căn phòng thành thế này, tốc độ của nhà họ Thiệu thật sự quá nhanh.

Bạch Hi ngủ trên chiếc giường màu hồng phấn, cả đêm đều gặp ác mộng.

Hệ thống cũng thở thoi thóp.

Bạch Hi lắc lư bò dậy từ chiếc giường mềm như bông, xoa xoa đôi mắt, cắn răng mở tủ quần áo lấy một chiếc váy mềm công chúa màu hồng mới tinh, rồi chải lại mái tóc đen nhánh của mình cho chỉnh tề, sau đó mới bước ra khỏi phòng.

Cánh cửa đối diện phòng cô hơi hé, Bạch Hi tò mò nhìn vào bên trong, loáng thoáng thấy một màu xám tối đen trong phòng. Tuy cô cũng không quá thích các loại màu sắc rực rỡ, nhưng rõ ràng cái màu hồng phấn so với màu xám đen kia dễ chấp nhận hơn rất nhiều, ngay lúc cô muốn nhìn nhiều thêm một chút, thì thấy Triệu Thịnh từ trong đi ra.

Bạch Hi: “Đại lão vậy mà lại ở đối diện phòng ta!”

Hệ thống: “Kẹp chặt cái đuôi mà làm mèo đi, thân ái!”

Một người một hệ thống héo queo.



Không biết vì sao, khi ánh mắt người đàn ông cao lớn kia đảo tới, đều sẽ khiến người ta trở nên thành thật.

Bạch Hi ngửa đầu, liền thấy Thiệu Thịnh đứng ở cửa híp mắt nhìn mình.

Cô ngửa đầu cười rạng rỡ với Thiệu Thịnh.

“Chào buổi sáng.”

Cô cũng không thật sự sợ hắn, chỉ làm bộ làm tịch một tí, như thể đang đùa giỡn, trong mắt cô, có vẻ hắn thật sự chỉ là một trưởng bối bình thường.

Thiệu Thịnh dừng một chút.

“Chào buổi sáng.”

Bạch Hi cảm thấy biểu tình của người giúp việc bên cạnh rất quái lạ.

Chỉ là so với Thiệu Thịnh thì không biết ai mới là người kỳ quái hơn.

Đột nhiên phía dưới biệt thự truyền đến thanh âm bén nhọn.

Cô loạch xoạch chạy đến lan can ngó xuống, thì thấy dưới đại sảnh rộng rãi của biệt thự đang ngồi một người phụ nữ châu quang bảo khí (*). Cô ta rất mỹ lệ, nhưng lại lộ ra vài phần chanh chua, đứng đối diện với Thiệu Thanh đang lười biếng nằm chèm bẹp trên sô pha, kêu lên: “Con gái? Cậu lúc nào lại có thêm một đứa con gái vậy? Có phải cậu điên rồi không? Nhà họ Thiệu là chỗ nào, tùy tùy tiện tiện, ai biết con nhãi kia từ đâu ra chứ?!”

Nhà họ Thiệu nhân khẩu thưa thớt, chi thứ rất nhiều, nhưng dòng chính lại chỉ có ba anh em Thiệu Thịnh.

Thiệu Thịnh và Thiệu Thanh một người lãnh khốc, trời sinh khiến phụ nữ muốn né xa, người còn lại trời sinh đào hoa, lại càng thêm cô đơn.

Hai người đàn ông kim cương hơn ba mươi tuổi vẫn độc thân, không chịu kết hôn.

Lúc này Thiệu Thanh lại mang một đứa con gái về, đối với nhà họ Thiệu mà nói, là vô cùng chấn động.

Mà người chấn động nhất rõ ràng chính là người phụ nữ trước mặt này.

“Chị ba, em không bảo chị nuôi Tiểu Hi, em nuôi con gái em, liên quan gì đến chị.” Tình cảm của Thiệu Thanh và Thiệu Hồng không được tốt.

Người chị đã lấy chồng này lúc nào cũng chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, hận không thể dọn cả nhà họ Thiệu đến cho người chồng mà cô ta vô cùng yêu.

Cái này Thiệu Thanh không quản được.

Nhưng đối với việc khoa tay múa chân trong chuyện nhà hắn, Thiệu Thanh không thể chấp nhận được.

“Cậu nói gì vậy! Nó là con gái của cậu, sau này có phải là muốn chia phần trong nhà họ Thiệu luôn không? Cậu hồ đồ rồi à?”

Thiệu Hồng tức muốn chết. Cô ta là con gái đã gả đi, nhưng đây là thời đại mới, nam nữ bình đẳng, có quyền nhận thừa kế như nhau. Tuy rằng năm đó lão gia nhà họ Thiệu trước khi chết đã lập di chúc, để lại đa số tài sản của nhà họ Thiệu cho Thiệu Thịnh, để Thiệu Thịnh làm ổn định trái phải nhà họ Thiệu, nhưng Thiệu Thịnh hơn ba mươi tuổi lại không kết hôn, bên cạnh cũng không có phụ nữ, khiến trong lòng Thiệu Hồng nảy sinh dã tâm.

Thiệu Thanh đột nhiên lòi ra một đứa con gái mười sáu tuổi, khiến Thiệu Hồng kinh nghi bất định (*).

(*) Kinh nghi bất định: Không biết có nên tin hay không.

Cô ta hoài nghi nhìn đứa em trai hoa hoa công tử của mình, thì thấy người thanh niên tuấn tiếu này ngửa đầu, nhìn lên phía trên gọi một tiếng.

“Con gái ngoan!”

Một cô bé ngọt ngào đáng yêu, mặc một chiếc váy công chúa rực rỡ muốn chọc mù mắt người ta, nhưng lại vô cùng phù hợp với khí chất của cô, đang lén lút lè lưỡi với “cha”.

Bên cạnh cô, là Thiệu Thịnh vẻ mặt lãnh đạm.

Hắn đứng bên cạnh cô, chính là tuyên cáo.

Mặt Thiệu Hồng lập tức trắng bệch.

Cô ta có thể khoa tay múa chân với Thiệu Thanh, lại không dám đυ.ng chạm một chút nào đến Thiệu Thịnh, nhưng khi nhìn cô gái đang đứng sau lưng Thiệu Thịnh cáo mượn oai hùm, cô ta lại có cảm giác nguy cơ.

Cô ta đảo mắt, theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh mình.

Một cậu bé trắng nõn, thanh tú sạch sẽ, mặc chiếc áo sơmi trắng như tuyết, thêm chiếc quần jean vô cùng đơn giản đang ngửa đầu, ánh mắt dừng lại trên bóng dáng nhỏ xinh đáng yêu đang đứng ở lan can lầu ba.

Hắn cười, ngây ngô dịu dàng.