Chương 18: Thật Giả Thiên Kim (2)

Nhóm dịch: Phù Du

Thiệu Thịnh không nói gì, nâng hàm dưới nhìn người em trai suốt ngày gây chuyện thị phi để phụ nữ kéo tới cửa, tỏ vẻ bản thân tự chọc phiền toái thì tự đi mà giải quyết.

Hệ thống: “Hắn thật đẹp trai.”

Bạch Hi: “Những lời này nghe thật quen tai.”

Hệ thống câm miệng.

Nhưng Bạch Hi cũng phải thừa nhận, anh em nhà họ Thiệu thật sự đều rất tuấn tú.

Thiệu Thịnh lãnh khốc thành thục, còn có Thiệu Thanh phi dương khiêu thoát (*), dáng vẻ như từng đóa hoa đào nở rộ……

(*)Phi dương khiêu thoát: Thích bay nhảy, không chịu ở yên một chỗ.

Cả hai đều khá thu hút người khác.

Nhưng rõ ràng Thiệu Thanh không có tâm trạng thưởng thức vẻ đẹp của anh hai mình, trên cái trán trắng nõn của hắn là tầng tầng lớp lớp mồ hôi lạnh, đảo qua nhìn cô bé mặc chiếc váy công chúa đang nghiêng đầu mở to đôi mắt đơn thuần vô tội, lại theo bản năng nhìn người phụ nữ đang kêu trời khóc đất bên kia, hoa hoa công tử nhị thiếu nhà họ Thiệu không nói hai lời, khóe

miệng gợi lên một nụ cười tà mị càn rỡ, lập tức rút từ túi quần ra một Thần Khí có thể giải quyết mọi vấn đề lớn nhỏ…… chi phiếu.

Hắn xoẹt xoẹt xoẹt viết xuống tờ chi phiếu mấy con số, ném cho người phụ nữ xinh đẹp kia.

Người phụ nữ như bắt được bảo bối.

Bạch Hi cũng mồ hôi đầy đầu.

“Đừng cho bà ta tiền. Tôi không phải con của chú.” Đây chính là coi tiền như rác trong truyền thuyết sao?

Người phụ nữ này đang lừa gạt Thiệu Thanh không phải sao?

“Chính là con!” Cô ta không ngờ Bạch Hi cứ nhất định phải phá đám mình, hoảng loạn vuốt cằm như suy tư gì đó, môi mỏng cong lên, vô cùng tà mị nói với nhị thiếu nhà họ Thiệu: “Anh có thể đưa con bé đi làm xét nghiệm DNA! Tôi có thể bảo đảm!”

Cô ta không ngờ đến việc ngày đó cô nhi viện lại nhận tận hai đứa trẻ mồ côi, cô ta thật sự cho rằng Bạch Hi chính là con gái của Thiệu Thanh, bởi vậy khi Thiệu Thanh gật đầu, còn nở một nụ cười thâm tình chân thành với cô ta, người phụ nữ này lập tức nảy ra suy nghĩ xằng bậy trong đầu, ngón tay sơn móng đỏ rực dùng sức giữ chặt bả vai của Bạch Hi, ánh mắt nhu tình như nước.

“Nhị thiếu, có lẽ chúng ta có thể cùng nhau nuôi nấng con bé.”

Nếu cô ta thật sự có thể gả cho Thiệu Thanh, vậy thì cả đời này sẽ không cần vì tiền mà bôn ba trên giường với tên kim chủ kia nữa.

Cô ta có thể trở thành một quý bà hào môn, sau đó cả đời sẽ vô cùng nhẹ nhàng.

Có lẽ phiền não mỗi ngày, cùng lắm chỉ là phải nghĩ xem nên đi thẩm mỹ viện nào để làm đẹp, hoặc đi bắt gian chồng mình với một tiểu minh tinh nào đó trong nhà.

Nếu có thể được như vậy, ngày tháng trôi qua không phải quá tốt rồi sao?

Khóe miệng Thiệu Thanh run rẩy một chút, không dám nhìn sắc mặt của anh trai mình.

Hắn không ngờ người phụ nữ này lại tham lam như vậy.

Hắn thống thống khoái khoái đặt bút viết một số tiền lớn, chính là vì muốn người phụ nữ này nhanh chóng ôm tiền rồi cút đi, đừng đến khiêu chiến thần kinh của tên Thiệu Thịnh lãnh khốc này nữa.

Ai mà biết cô ta còn muốn dựa vào con gái để gả cho hắn?

Hắn yên lặng nhìn xung quanh hoa hồng trong hoa viên lay động dưới ánh chiều tà.

Nhị thiếu phiền muộn mà lo lắng mình sẽ bị anh hai chôn xuống đất làm phân bón cho hoa.

Hắn còn ưu sầu nhìn khóe miệng cũng đang run rẩy của Bạch Hi, Thiệu Thịnh thì hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn.

Hắn hơi nghiêng đầu, người phụ nữ lập tức thét chói tai rồi bị hai bảo vệ kéo ra một chỗ xa.

Thiệu Thanh buồn cười, sửa lại chiếc áo sơmi hoa hòe lòe loẹt, lúc này mới tò mò nhìn sang cô bé được gọi là con gái mình.

Thời điểm niên thiếu ngông cuồng năm mười tám tuổi, hắn cảm thấy bản thân phản nghịch đến mức không có thuốc nào cứu được, cho dù làm cái gì cũng mang theo vài phần vô tri không sợ chết, cũng không ngờ bởi vì thời gian vui vẻ phóng túng khi đó, vậy mà bây giờ lại có một đứa con gái mười sáu tuổi khi mới hơn ba mươi. Cô nhìn qua ngây thơ xinh đẹp, khuôn mặt ngọt ngào đáng yêu, mặc một chiếc váy công chúa màu hồng phấn, thấp thoáng như một công chúa búp bê xinh đẹp quý giá bày trên quầy hàng.

Cô rất đẹp.



Cũng rất duyên dáng yêu kiều.

Ngoan ngoãn đứng ở một chỗ, nhưng Thiệu Thanh lại nhớ rằng vừa nãy cô nói, cô không phải con gái hắn.

Mắt đào hoa của Thiệu Thanh liền cong lên.

“Tôi la lên đấy.” Bạch Hi thấy hắn muốn duỗi tay sờ mặt mình, liền trịnh trọng nói.

“La cái gì?” Thiệu Thanh mờ mịt hỏi.

“Phi lễ.” Công chúa búp bê cũng có tôn nghiêm!

“Ba là ba của con đó!” Nhị thiếu lập tức bị chấn kinh.

Bạch Hi cạn lời nhìn hắn.

Thời buổi này, chỉ từng nghe có người ôm nhị thiếu nhà họ Thiệu khóc la gọi ba, chưa từng nghe nhị thiếu khóc la đòi người ta gọi mình là ba.

Ánh mắt khinh thường của cô gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

“Ba cảm thấy ba chính là ba của con.” Nhìn cô gái nhỏ dùng ánh mắt như thể đang chửi thầm mình, nhị thiếu bất chấp người anh hai Diêm Vương đang ở trước mặt, ôm lấy bả vai tròn non nớt của Bạch Hi, cúi đầu, dùng đôi mắt đào hoa thâm tình mà phóng điện: “Bé yêu, bộ váy này thật xinh đẹp, rất thích hợp với con.”

Một câu nói thường xuyên xuất hiện trong các kịch bản ngôn tình vậy mà lại khiến Bạch Hi chấn kinh, cô bỗng nhiên quay đầu nhìn thanh niên cứ luôn miệng xưng ba với cô, khóe miệng lên án nói: “Cầm thú!”.

Cô dùng sức vỗ mạnh vào cái móng vuốt của tên gia hỏa đang đặt trên vai mình.

Thiệu Thịnh lúc này hừ lạnh một tiếng.

Nhị thiếu lập tức thu tay đứng nghiêm trang.

Người đàn ông cao lớn anh tuấn không thèm liếc mắt nhìn hai người này một cái, nhấc chân đi về căn biệt thự phía trước.

“Đuổi theo.”

“Tôi sao?” Bạch Hi chỉ chỉ vào mặt mình.

“Anh hai không đuổi con đi, thật là hiếm lạ.” Thiệu Thanh liền cười, hỏi: “Con tên là gì?”

Làm một người cha, mà ngay cả tên con gái mình cũng không biết.

Bạch Hi dừng một chút, nhìn Thiệu Thanh nhẹ giọng nói: “Tôi tên Bạch Hi.”

Kiếp trước, nguyên chủ lấy theo họ của viện trưởng cô nhi viện họ Bạch, vì để không quên đi người viện trưởng chăm sóc yêu thương cô bao nhiêu năm, cho nên khi bị mang về nhà họ Thiệu, nguyên chủ đã năn nỉ Thiệu Thanh rất lâu để hắn không ép mình đổi tên theo dòng họ. Mặc dù hắn khoác bên ngoài vẻ phong lưu, nhưng thật ra vẫn là một người rất tốt, vẫn luôn yêu thương Bạch Hi.

Bạch Hi không thiếu tiền tiêu vặt, cũng không thiếu bất cứ cái gì mà một thiên kim hào môn nên có.

Cô được Thiệu Thanh nâng niu trong lòng bàn tay mà nuôi nấng.

Nghĩ đến những điều đã từng xảy ra, Bạch Hi lại cảm thấy bản thân hình như cũng không còn kháng cự như trước.

Cô đã đưa ra yêu cầu xét nghiệm DNA.

Nhưng nếu Thiệu Thanh đã nhận định cô là con gái hắn như vậy, thì đứa con gái thật kia phải làm sao?

Cô đi theo Thiệu Thanh đến gần biệt thự.

Biệt thự rất lớn, trang hoàng xa hoa, ngay cả đèn treo thủy tinh trên đầu cũng sáng lập loè chói mắt.

Nhưng lại trống trải nghiêm ngặt.

Ngoại trừ rất nhiều vô thanh vô tức (*), còn có mấy người bảo vệ và giúp việc, nếu không ai mở miệng thì Bạch Hi thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh thanh thuý của giày nện trên nền đá cẩm thạch cứng rắn nữa đấy.

(*) Vô thanh vô tức: không tiếng động

Thiệu Thanh tất nhiên cũng cảm thấy không tự nhiên.



Hắn là một tay ăn chơi, không có cách nào có thể hưởng thụ sự yên tĩnh áp lực giống Thiệu Thịnh thế này.

“Con đừng sợ, chờ anh hai gật đầu đồng ý đưa con về nhà, ba sẽ dẫn con ra ngoài chơi, bảo đảm thú vị hơn gấp trăm lần so với nơi này.”

Bạch Hi yên lặng xoa xoa giữa hai lông mày.

Cô quyết định làm lơ “người ba” này.

“Anh hai.” Thiệu Thịnh ngồi trên sô pha, một đôi chân thon dài hữu lực bắt chéo, ánh mắt nhàn nhạt dừng ở trên người Bạch Hi. Thiệu Thanh theo bản năng bảo vệ trước mặt Bạch Hi, giấu cô ra sau lưng, gãi gãi mái tóc được tạo hình không tồi của mình: “Tiểu Hi rất đáng yêu, em rất thích. Cho nên……” Hắn rối rắm một chút rồi nghiêm túc nói: “Có thể xét nghiệm DNA. Nhưng trước đó chúng ta đưa Tiểu Hi về nuôi được không?”

Hắn nghiêng đầu, thấy Bạch Hi đang trốn sau lưng mình, đột nhiên cười ngây ngô nói với Thiệu Thịnh: “Con bé nhìn qua có vẻ cũng rất thích em.”

Thiệu Thịnh cười lạnh một tiếng.

“Nếu nó không phải con của cậu thì sao? nhà họ Thiệu phí công nuôi thêm một người?”

“Sao có thể không phải chứ! Con bé giống em vậy mà!” Thiệu Thanh chém đinh chặt sắt nói.

Hắn không biết vì sao.

Khi thấy cô bé này, liền cảm thấy kích động trong lòng, còn có yêu thương chua xót.

Hắn nghĩ, cái này có lẽ chính là mối liên hệ cha con.

Không phải vì tờ giấy xét nghiệm ADN chó má vô tình kia, mà là từ đáy lòng hắn, vận mệnh chú định nói với hắn, đây là con gái mình.

“Có thể.” Thiệu Thịnh nhìn vẻ mặt dại ra của Bạch Hi, cong cong khóe miệng.

“Vậy để em đưa con bé đi.” Tuy Thiệu Thanh là một hoa hoa công tử, nhưng lại luôn nghe lời Thiệu Thịnh nói. Thấy hắn gật đầu, đôi mắt lập tức sáng ngời, lôi kéo Bạch Hi rời đi.

“Đứng lại.”

Nhị thiếu nắm lấy móng vuốt của con gái, mờ mịt quay đầu lại.

“Cậu, đi đi.” Thiệu Thịnh lạnh nhạt chỉ vào mặt em trai mình, lại nhìn về phía cô gái mặc váy công chúa màu hồng phấn cũng mang vẻ mặt mờ mịt y chang “cha” mình, lạnh lùng nói: “Cô, ở lại nơi này. Tôi sẽ dạy dỗ cô.”

“Tại sao?” Nhị thiếu cảm thấy anh hai hắn đang chia rẽ tình cảm cha con của họ.

Thiệu Thịnh cười lạnh, ném mấy cuốn tạp chí xuống đất.

Thiệu Thanh không hé răng.

Bạch Hi tò mò nhìn theo, thì thấy bảy tám cuốn tạp chí xòe ra, “ba” của cô ôm ấp mỹ nữ, nằm chình ình trên trang bìa của mấy cuốn tạp chí.

Khϊếp sợ! Thiệu nhị công tử vậy mà lại có niềm vui mới!

Kỹ thuật chụp ảnh của đám phóng viên phải nói là đỉnh của đỉnh, mọi chi tiết tình tứ của nhị thiếu đều được xử lý vô cùng soái khí, phong lưu không kiềm chế được.

Chỉ có điều, mỹ nhân trong ngực ở mỗi cuốn tạp chí lại là một người khác nhau, vấn đề này hơi lớn.

Niềm vui mới có hơi nhiều.

“Có phải cậu muốn chết đúng không?” Thiệu Thịnh cười lạnh, khí thế lạnh băng hắc ám, trong nháy mắt, hai cha con suýt chút nữa đã ôm nhau run bần bật.

Bạch Hi: “Con người có một điểm rất không tốt, chính là không có lông, rất lạnh.”

Hệ thống: “……”

Thiệu Thịnh rũ mắt, đôi mắt đen trầm xuống, lạnh băng lật bàn tay nhìn ngón tay thon dài có vết chai mỏng của mình.

“Giao cho cậu nuôi? Nuôi thành một hoa hoa công chúa à? Lên trang bìa nhiều lần như vậy, muốn nuôi một đám paparazi sống sung sướиɠ à?”

Bạch Hi:……

Nhị thiếu:……

Đúng thật là xuyên tim mà.