Chương 7

Với hệ thống trong tay, bản đồ trong tay, Hạ Trường Hàn lẩn trốn khắp nơi, cuối cùng cũng đến được tầng cao nhất.

Có tổng cộng bốn phòng tổng thống ở các hướng đông nam tây bắc trên tầng cao, cô nhắm vào phòng phía nam và chạy thẳng tới, sau khi mở cửa phòng, cô cẩn thận quan sát xung quanh, thấy mẹ của Giản Minh không có trong phòng khách, cô mới phần nào yên tâm, lẻn vào trong một cách nhẹ nhàng.

Vừa vào phòng, người đuổi theo cũng theo sát gót đến, sau một hồi lâu mới dần dần tản ra.

Phòng tổng thống này là nơi Giản Nhất Huyền thường xuyên ở, được trang trí giản dị và rộng rãi, trong phòng khách ngoài một bộ sofa và bàn trà thì không có đồ đạc khác, Hạ Trường Hàn vừa định trốn vào phòng khác thì cơn sóng dữ bất ngờ ập đến, cô lảo đảo bước đi, mắt bỗng dưng mờ đυ.c, ý thức dần mất đi theo làn sương mù.

Giản Nhất Huyền lúc này đang ngồi chéo chân trên sofa, chân trái cao chân phải thấp, thích thú nhìn cảnh tượng trước mắt.

Khi thời gian trôi qua, màu đỏ hồng ở khóe mắt Hạ Trường Hàn trở nên rực rỡ, hấp dẫn lòng người, Giản Nhất Huyền đột nhiên cảm thấy cơ thể bồn chồn.

Cảm giác đó rất khó tả, giống như gió xuân thổi qua mặt, hoa đào theo gió bay, một cánh hoa rơi vào lòng bàn tay cô, kí©h thí©ɧ lên một cảm giác ngứa ngáy.

Dù cảm giác này lạ lẫm, nhưng không tệ, Giản Nhất Huyền vui vẻ chấp nhận.

Theo lời của Triệu lão sư, mùa xuân đã đến, vạn vật hồi sinh, lại đến mùa giao phối.

Nói tóm lại, đó là cảm giác một người không bao giờ có đời sống tìиɧ ɖu͙© bị kí©h thí©ɧ.

Giản Nhất Huyền liếʍ môi dưới, nâng ly rượu với Hạ Trường Hàn đang mơ màng, môi mấp máy nhưng không phát ra tiếng nào: “Cảm ơn em vì bữa tối ngon miệng.”

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời buổi sáng sớm lan tỏa khắp giường, mang theo hơi ấm áp. Hạ Trường Hàn rêи ɾỉ hai tiếng, mơ màng từ trên giường bò dậy, còn chưa tỉnh táo thì hệ thống trong đầu cô đã bắt đầu bắn pháo hoa.

Hạ Trường Hàn: "Mới sáng sớm mà mi đã phát điên rồi à?"

Hệ thống: "Xin chúc mừng, bây giờ cô là mẹ kế của Giản Minh rồi đấy!"

Hạ Trường Hàn lập tức tỉnh táo.

"Cái gì???"

Hệ thống từ từ lặp lại, "Bây giờ cô là mẹ kế của Giản Minh."

Hạ Trường Hàn bật dậy, "rắc" một tiếng, lưng cô bị trật khớp, cô vất vả bưng bụng quay đầu nhìn người nằm bên cạnh trên giường, "Tôi lại ngủ với mẹ của Giản Minh á?"

"Không."

Hạ Trường Hàn thở phào nhẹ nhõm: "May quá."

"Hãy nghe cho rõ, là cô bị mẹ của Giản Minh ngủ."

Hạ Trường Hàn tức giận: “Mi có thể thôi nói chuyện vòng vo được không hả!"

Cô đau đầu, lưng cũng đau, chân cũng đau, cơ thể đầy vết bầm tím. Người kiêng khem lâu ngày mà bắt đầu thì như thú vật, cô nghiến răng mắng Giản Minh ra đường bị xe đâm, ăn xong bị ẻ chảy.

Hệ thống: "Dù sao đó cũng là con trai cô."

"Cút đi!"

Hạ Trường Hàn đi vào phòng thay đồ của Giản Nhất Huyền, cô bị choáng ngợp bởi những bộ comple màu sắc đa dạng của đối phương, Hạ Trường Hàn tấm tắc khen ngợi, người này sống kiềm chế quá, đến một cái váy cũng không có.

Cô tùy ý chọn một bộ comple, mặc vào rồi vội vàng chạy đi.

Chỉ một lúc sau khi Hạ Trường Hàn rời đi, Giản Nhất Huyền cũng thức dậy, cô mở mắt với tay sang bên cạnh muốn tìm kiếm một nụ hôn ngọt ngào chào buổi sáng.

Tay Giản Nhất Huyền chỉ tóm được khoảng không.

Muốn bắt cá phải thả đúng mồi?

Giản Nhất Huyền cười nhẹ, nằm trở lại giường, vết thương trên lưng cọ xát vào ga giường khiến cô nhăn mặt vì đau.

Dữ dội như một con mèo, cào nát lưng cô rồi.

Chẳng bao lâu sau, bác sĩ riêng của Giản Nhất Huyền, Lương Đức, mang theo túi thuốc vội vã tới.

Lương Đức nổi tiếng giọng to, còn chưa tới phòng làm việc đã bắt đầu la lối: "Sếp Giản, nghe trợ lý bảo sếp bị bệnh, chuyện gì thế, cho tôi xem nào."

Giản Nhất Huyền nhìn anh ta không vui.

"Đừng có giấu bệnh, chỗ nào không thoải mái?"

Giản Nhất Huyền vén tóc, cởϊ áσ ngủ, lộ ra lưng trần.

"Sếp đánh nhau với yêu quái nào vậy?"

Lương Đức không kiềm chế được miệng mồm cũng như giọng nói to của mình, Giản Nhất Huyền lấy cái chặn giấy ném qua.

"Chết tiệt..."

Lương Đức chưa kịp xem bệnh đã bị thương, anh ta vừa chườm đá vừa lầm bầm: "Mỗi lần đến đây đều xui xẻo, tôi phải đề nghị với ông chủ lần sau thay người khác đến."

Giản Nhất Huyền buộc lại áo, động tác chậm rãi, liếc mắt nhìn.

"Trách ai, cái đồ không biết mồm mép nhà cậu."

Lương Đức rất khâm phục những người dám leo lên giường của Giản Nhất Huyền. Người cuối cùng dám làm như vậy đã bị gửi đến Bắc Cực từ đó vẫn chưa trở về, không biết là đã bị đông cứng thành cây kem hay là đã trở thành mồi cho gấu Bắc Cực.

Nhìn thấy nụ cười trên môi sếp Giản, có vẻ như còn chưa đã thèm, người nào làm ấm giường cho sếp Giản chắc chắn sẽ phát tài.

Giản Nhất Huyền cũng nghĩ như vậy, người đó đã cho cô nếm trải hương vị ngọt ngào, cô cũng không ngại phá lệ một lần, cho đối phương nếm một chút ngọt ngào, miễn là sinh vật nhỏ đêm qua có thể xuất hiện trong phòng cô tối nay.

Một chút ngọt ngào của Giản Nhất Huyền, không chỉ đơn giản là vài tỷ.