Chương 8

Sau khi Lương Đức chữa trị xong cho Giản Nhất Huyền, Giản Nhất Huyền lập tức đuổi anh ta ra ngoài, đi đến gương soi toàn thân, mặc chiếc áo sơ mi mà người hầu gái đã chọn, cài nút áo lên đến nút cao nhất.

Cô nhìn vào hộp trang sức, suy nghĩ một lúc rồi chọn một đôi khuyên tai hình mèo đã bị bỏ quên từ lâu, đây là món quà tốt nghiệp đại học mà ông ngoại của cô tặng, lúc đó cô còn trẻ thấy nó trẻ con nên đã để nó trong hộp.

Người hầu gái đưa cho cô bộ comple đã là được ủi, Giản Nhất Huyền liếc nhìn, nhíu mày một chút.

"Chiếc áo này ai chọn?"

Người hầu gái lập tức toát mồ hôi lạnh, chiếc áo hôm nay là do cô ấy tự tay chọn và là ủi. Sáng nay vì đau bụng kinh nên cô ấy đã hơi lơ là, khi Giản Nhất Huyền mở miệng hỏi cô ấy mới nhận ra, mình đã chọn nhầm một chiếc áo vest có cổ cao.

Thường ngày sếp Giản luôn mặc áo vest kiểu cổ điển.

Người hầu gái vội vàng xin lỗi, Giản Nhất Huyền cầm lấy chiếc áo, giọng điệu lạnh lùng: "Lần sau chú ý hơn."

Nói xong, cô quay người bước đi.

Người hầu gái không thể tin được mà che miệng, sếp Giản không sa thải cô sao!

Cô ấy chợt nhận ra, có vẻ như những góc cạnh thường thấy quanh sếp Giản hôm nay đã được mài giũa đi một chút, không còn sắc bén như mọi ngày.

Sau khi rời khỏi nhà, Giản Nhất Huyền vừa đi vừa nói với Tào Phong: "Gọi tổng quản lý khách sạn đến đây."

Chỉ vài phút sau, Lưu Bình với cái bụng bia của mình chạy gấp lên tầng cao.

Anh ta cúi người chào hỏi: "Giản tổng, chào buổi sáng, lâu không gặp, sắc mặt ngài ngày càng tốt."

Giản Nhất Huyền không để ý đến lời nịnh nọt của anh ta, im lặng đi tiếp.

Lưu Bình chân ngắn nhiều năm không tập thể dục, không theo kịp bước đi của Giản Nhất Huyền, thở hổn hển.

Anh ta trong lòng than thở không biết mình đã làm gì để phật lòng vị đại lão này.

Giản Nhất Huyền không nói gì, anh ta cũng không dám mở miệng, chỉ có thể chạy nhỏ để kịp bước chân người phía trước.

Gần đến tầng một, Giản Nhất Huyền bất ngờ nói: "Sau này đừng tự tiện đưa người vào phòng tôi."

Lưu Bình nghe mà hoang mang, anh ta giữ gìn việc làm ăn của khách sạn, chưa bao giờ có ý định dựa vào việc đưa người lên để thăng tiến.

"Chết tiệt, chắc là có kẻ nào đó muốn hãm hại tôi."

Lưu Bình lập tức bày tỏ lòng trung thành: "Giản tổng yên tâm, kể từ khi tôi nhậm chức tổng quản lý khách sạn, tôi luôn làm việc chăm chỉ, cần mẫn, không bao giờ làm những chuyện lố bịch."

Giản Nhất Huyền dừng bước, nhìn chằm chằm vào anh ta: "Tối nay lại để cô ấy đến đây."

Lưu Bình sững sờ, không hiểu ý sếp Giản muốn nói gì, anh ta không hiểu.

Không hiểu không có nghĩa là anh ta sẽ hỏi, sau khi Giản Nhất Huyền rời khỏi khách sạn, anh ta vội vàng chạy thục mạng, với tốc độ nước rút như một vận động viên điền kinh, lao vào phòng giám sát, tát tỉnh bảo vệ đang ngủ gật trước màn hình, ra lệnh cho anh ta lấy lại đoạn ghi hình đêm qua.

Tối qua thế mà có người dám leo lên giường của Giản tổng, quan trọng là người đó không bị Giản tổng chặt thành tám khúc!

Lưu Bình căng thẳng dán mắt vào màn hình giám sát, chờ đợi thời gian quay lại sau 7 giờ tối, một người phụ nữ lén lút xuất hiện trước cửa phòng Giản Nhất Huyền, lách vào phòng nhanh như chớp.

Lưu Bình gào lên: "Chụp lại cho tôi, phóng to, phóng to nữa, đúng đúng đúng, chính là thế."

"Trời ơi..." Sau khi nhìn rõ mặt người phụ nữ, đôi chân Lưu Bình mềm nhũn, anh ta ngồi phịch xuống ghế.

"Đây là..."

Người bảo vệ duỗi cổ nhìn vào màn hình, Lưu Bình nhanh tay rút phích cắm, chỉ về cửa: "Cậu ra ngoài trước đi."

Anh ta gật đầu tuân lệnh, đứng dậy kéo ghế rời đi.

Sau khi người bảo vệ đi ra, Lưu Bình khởi động máy, xóa dữ liệu giám sát và làm sạch bộ nhớ trong một hơi, xong xuôi anh ta gục xuống ghế, lau mồ hôi trên trán, thở dài: "Cuộc sống của người giàu thật là hỗn loạn."

Anh ta vừa than vừa phải tỉnh táo lại, suy nghĩ xem nếu Giản tổng hỏi thì mình nên nói thế nào.

Rõ ràng là Giản tổng không biết rằng người phụ nữ tối qua cùng mình ân ái đang có tin đồn luyến ái với con trai mình. Nếu Giản tổng biết... Ừ? Nếu Giản tổng biết, he he he.

Lưu Bình “bốp” một cái tát vào mặt mình, đầu óc suốt ngày nghĩ linh tinh cái gì.

Vì thế anh ta quyết định, không chỉ không đưa Hạ Trường Hàn lên giường của Giản tổng, mà còn phải tìm cách che giấu, nếu không chuyện này bị truyền thông biết thì có mà….

Nghĩ vậy, anh ta vật lộn đứng dậy từ trên ghế, mở cửa, ra lệnh cho người bảo vệ giữ gìn giám sát, mơ màng rời đi.

Người bảo vệ thấy sếp đi như người mất hồn, đi đứng loạng choạng như vừa trải qua cú sốc lớn, kết hợp với việc trước đó sếp đã đau khổ yêu cầu anh ta phóng to gương mặt của một người phụ nữ, anh ta nghi ngờ sếp có thể đã thấy vợ mình lén lút với người nào.

Người bảo vệ ngồi xuống sau đó hưng phấn mở giám sát, ngạc nhiên phát hiện tất cả các tệp trong ổ cứng đã bị xóa, anh ta càng chắc chắn suy nghĩ của mình, không khỏi thở dài: “Ài, cuộc sống của người giàu thật là hỗn loạn.”

Mặt trời đã lên cao, Giản Minh vẫn chưa tìm được Hạ Trường Hàn, anh ta nổi giận tím người, vừa đập bàn vừa ném bát, khiến bốn tên hộ vệ to lớn co rúm lại như bốn con thiên nga nhỏ.

Giản Minh đá lật một chiếc ghế, chỉ vào mũi bốn con thiên nga nhỏ mắng: “Rác rưởi, toàn là rác rưởi,” mắng quá hăng say, nước bọt không tự chủ được bắn ra ngoài.

Thiên nga nhỏ đầu lĩnh lau mặt, lẩm bẩm: “Xin lỗi.”

Giản Minh tức giận đá lật một cái ghế khác, tức điên nói: “Mày còn dám lau mặt à?”

Thiên nga nhỏ đầu lĩnh: “???”

Anh ta thăm dò thè lưỡi ra liếʍ những giọt nước bọt văng ra xung quanh miệng: “Hay là… tôi liếʍ nhá?”