Tư Hiểu Thông đi theo đám anh em bên người, dần đi xa theo hướng ngược lại.
Bọn họ cũng không có đi đến phòng học, người có thân phận địa vị như bọn họ, đi học hay không cũng còn tuỳ vào tâm trạng của chính bản thân họ.
Mấy người Tư Hiểu Thông lái xe đi khỏi trường học, bọn họ cần được phóng thích.
Đóa Lan Lan còn không biết, cô ta đang ở trong hoàn cảnh nguy hiểm thế nào.
Cô ta còn cho rằng bản thân rất thông minh, đáng tiếc người cô ta phải đối mặt chính là một đám sói con, còn là đám sói con có thân phận không bình thường.
Tuy rằng cô ta không làm thương tổn gì đến đám Tư Hiểu Thông bọn họ, nhưng chính thân phận của bọn họ, kiêu ngạo của bọn họ, đều không cho phép bọn họ bị một nữ nhân chơi đùa trong lòng bàn tay.
Lúc này Đóa Lan Lan đang hướng phòng học chạy đi, tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng nghĩ đến Tư Hiểu Thông mang cho mình nhiều lợi ích như vậy, cô ta cũng liền nhịn xuống.
“Reng… reng…”
Đúng lúc này, tiếng chuông di động trong túi Đóa Lan Lan vang lên.
Nhìn dãy số hiện lên trên màn hình, Đóa Lan Lan cảm thấy tim mình đập thật nhanh.
Nhìn về phía giáo viên đang đi phía trước, cô ta nắm chặt tay, xoay người rời đi theo hướng ngược lại, nhanh chóng tiếp điện thoại.
“Xin chào, ngài khỏe…” Bước chân Đóa Lan Lan rời đi xa dần, tiếng nói chuyện của cô ta cũng dần tiêu tán trong không trung.
Mà bên này, Tô Uẩn cùng Lam Hiểu Nhu đi vào phòng học, lúc này mới phát hiện hai người hóa ra cùng lớp.
“Chúng ta cùng nhau ngồi đi.”
Thấy Tô Uẩn nhìn phòng học đến mê mang, Lam Hiểu Nhu chủ động mở miệng.
Cứ như vậy, Tô Uẩn và Lam Hiểu Nhu ngồi cùng nhau.
Những người khác trong phòng học, nhìn đến căn phòng thường ngày của bọn họ đột nhiên có thêm một người xa lạ, đều có chút tò mò.
Cũng không trách Tô Uẩn bị tò mò như vậy, thời gian nguyên chủ ở trường học thật sự là quá ngắn, cho dù có đến, có đôi khi cũng chỉ là ghé đầu vào chỗ ngồi của mình mà ngủ, không giao lưu cùng bất kì ai.
Thực mau, lão sư tiết này liền tới, là một lão đầu khá lùn.
Hắn bước vào phòng học, liền bắt đầu điểm danh học sinh trong lớp học.
Thực mau liền phát hiện sự tồn tại của thành viên xa lạ Tô Uẩn.
Hắn chậm rãi bước đến bục giảng, dùng khẩu khí có chút sắc bén, hướng Tô Uẩn nói, “Vị đồng học này, em có phải đi nhầm phòng học rồi hay không, tôi không nhớ rõ là còn có học sinh như em a.”
Tô Uẩn cúi đầu nhìn quyển sách trong tay, kia đều là vài công thức đơn giản, thậm chí là ở nơi của cô, những cái này đều là loại kiến thức bậc sơ cấp.
Cô liền biết không nên quá kỳ vọng vào nơi này, cảm nhận được ánh mắt xung quanh đều đặt trên người mình, cô ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy đồng học xung quanh đều đang nhìn cô, mà lão nhân trên bục giảng vì bị cô làm lơ mà lại lần nữa lên tiếng.
“Vị đồng học này, tôi không nhớ rõ lớp tôi còn có một người như em, em có phải đi nhần phòng học rồi hay không?”
Nhìn đến thái độ ngạo mạn của lão nhân kia, Tô Uẩn cúi đầu liếc mắt qua cánh tay mình một cái.
Lão nhân trên bục là lão sư nổi danh, họ Lưu, do hiệu trưởng đích thân mời đến, chỉ là để bọn học sinh có chút động lực học tập.
Chính là lão nhân này tính tình ngoan cố, hắn nơi nào là dạy học sinh, quả thực giống như là một huấn luyện viên nghiêm khắc hơn.
Tâm tình không tốt liền răn dạy học sinh, bởi vì sau lưng hắn có hiệu trưởng chống lưng, cho nên thật nhiều người đều muốn tránh xa hắn.
Tô Uẩn nhìn tư liệu của Lưu giáo thụ, đối với hắn cũng không có một chút thiện cảm, thấy hắn còn đang chờ cô trả lời, trực tiếp ném cho đối phương một câu.
“Tôi là học sinh của ban này, ở thời điểm thầy còn chưa dạy ở đây, cũng đã nhập học rồi.”
Lúc nói những lời này, Tô Uẩn đều không có ngẩng đầu lên nhìn Lưu giáo thụ, thái độ rất tuỳ ý.
Đồng học xung quanh đều đã khϊếp sợ đến ngây người, bọn họ cũng là được sinh ra trong gia tộc giàu có, tuy không khủng bố giống như Bạch gia hay Tư gia, nhưng cũng là những thế gia nổi tiếng ở đế đô.
Bọn họ vẫn luôn không dám đối với Lưu giáo thụ có ý kiến gì, hoặc là dùng thủ đoạn giống lúc trước.
Chính là bởi vì bọn họ biết, chống lưng cho Lưu giáo thụ không chỉ có hiệu trưởng.
Ở kinh đô trừ bỏ Bạch gia, còn có Tư gia, mà xếp sau Tư gia chính là Lưu gia, sau nữa là Lam gia của Lam Hiểu Nhu.
Lưu giáo thụ chính là người của Lưu gia, tuy không phải người dòng chính, lại cũng là dòng bên, quan hệ tương đối tốt.
Bởi vì Lưu gia, người trong trường nhiều hay ít đều đối hắn có chút nhẫn nhịn, rốt cuộc cũng không có công kích thương tổn, chẳng qua lời nói có hơi chút quá phận mà thôi.
Chính là hôm nay thế nhưng có người chủ động khıêυ khí©h Lưu giáo thụ, thái độ kia so với Lưu giáo thụ còn ngạo mạn hơn.
Kỳ thật bọn họ sai rồi, không phải Tô Uẩn ngạo mạn, mà là cô chính là người như vậy, đây mới chân chính là cô, sau khi gỡ xuống mặt nạ.
Hơi thở lạnh nhạt, khí tức lãnh đạm toát ra từ trong xương cốt, cô không có nhiều cảm xúc phong phú như vậy, đối với người khác từ trước đến nay luôn thẳng thắn, không thèm để ý.
“Tốt tốt tốt, vậy em liền nói lâu như vậy vì sao không tới trường học, tôi cũng không nhận được đơn xin nghỉ của em!”
Lưu giáo thụ có thể thấy là thực sự tức giận, liên tiếp nói ba chữ tốt, theo sau ép hỏi thời gian nghỉ của Tô Uẩn.
Nghe được trên bục giảng truyền đến thanh âm tức đến hộc máu, Tô Uẩn lúc này mới ngẩng đầu lên.
Đối mặt với người trên bục giảng, cô dùng giọng nói quạnh quẽ nói, “Tôi đã xin phép rồi a, hiệu trưởng đã đặc biệt phê duyệt, có thể không cần phải báo cáo hay chịu quản giáo của ai.”
Tô Uẩn vừa dứt lời, một vài đồng học trong phòng, bọn họ giống như nhớ tới cái gì.
Bọn họ nhớ cùng sự kiện đó, đó chính là Bạch gia.
Vị “tiểu công chúa” kia của Bạch gia ở cùng ban với bọn họ, nhớ rõ cô đã bao nhiêu lâu không có tới, dường như đã nửa năm.
Chính là nữ sinh cả người tràn ngập lạnh nhạt, mang theo một cỗ quý khí không thể diễn tả trước mặt này, thật sự là cái nữ sinh quanh thân luôn có chút tối tăm, là tồn tại đặc thù của Bạch gia sao?
Những đồng học xung quanh có phỏng đoán này, lập tức thu hồi biểu tình xem diễn của chính mình, mà người không biết, còn đang vui sướиɠ khi người gặp hoạ, chờ xem trò hay của Tô Uẩn.
Tô Uẩn đối với cảm xúc biến hoá xung quanh rất mẫn cảm, thực mau liền phát giác thần thái xem diễn của những người đó.
Cô biết những người này đang chờ cô bị Lưu giáo thụ thoá mạ một phen.
Bản thân Tô Uẩn không để bụng, bị mắng một chút cũng sẽ không mất miếng thịt nào, chẳng qua tiền đề là không có chạm vào điểm mấu chốt của cô.
“Em cho rằng em là ai! Có hiệu trưởng cho em con đường đặc thù, em liền có thể làm lơ việc học sao! Tôi chướng mắt nhất là cái đám con nhà giàu các em, cả ngày làm xằng làm bậy! Chỉ biết dựa vào trong nhà có chút tiền liền nơi nơi chọc phiền toái! Thậm chí trốn học hết lần này đến lần khác! Các cô cậu có đầu óc hay không? Không biết lão sư chúng tôi giảng bài là phí bao nhiêu tâm huyết sao…”
Một phen lời nói này của Lưu giáo thụ thật sự quá nặng, đồng học xung quanh bị hắn một hơi động đến, đã bắt đầu dùng ánh mắt bất thiện, không ngừng hướng hắn đâm tới.
Mà Lưu giáo thụ ở đây thời gian dài như vậy, đã sớm phát hiện mấy nhãi con này sẽ không đối hắn làm cái gì, căn bản là làm lơ những những ánh mắt thù địch đó.
Ở trong mắt hắn, đám con nhà giàu, hài tử do gia tộc có quyền thế sinh dưỡng, đều là những tay ăn chơi, căn bản là lên không được mặt bàn.
Hắn còn đang không ngừng thốt ra những lời lẽ xúc phạm, mà sắc mặt Tô Uẩn cũng dần trở nên khó coi.