Chương 27: Tg1 tổng tài bệnh kiều (26)

Chương 27: [TG1] Tổng Tài Bệnh Kiều (26)

Từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, từ nhỏ đã quen với cảm giác không có ai quan tâm, mỗi ngày cô đều cùng những thứ hắc ám thị huyết đối mặt sống qua ngày, hơi ấm là cái gì như thế nào cô hòa toàn chưa từng được cảm nhận, không biết được người quan tâm là như nào.

Bạch Tô chậm rãi quay đầu đi, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Cố Nam Thành phản quang trên TV, cô đột nhiên hiểu ra cảm giác có người ôn nhu quan tâm, cảm giác thấy hạnh phúc ra sao.

"Sao lại khóc rồi?"

Không biết khi nào, Cố Nam Thành quay đầu lại đã thấy mặt Bạch Tô đầy nước mắt, con ngươi u ám hiện lên sự đau lòng, đôi tay nâng mặt cô lên cẩn thận lâu nước mắt trên mặt cô, sau đó ôm cô vào trong lòng.

Hắn cảm thấy giống như đang dỗ trẻ con, vỗ vai cô nhẹ nhàng nói:

"Tốt rồi, đừng sợ, có anh ở đây, ai dám khi dễ em?"

Bạch Tô hít hít cái mũi, yên tâm đem nước mắt nước mũi cọ trên quần áo Cố Nam Thành.

Mấy ngày kế tiếp, Bạch Tô cùng Cố Nam Thành ở chung không hề có cảm giác bài xích, cô thậm chí đã hình thành thói quen với sự chiếm hữu bá đạo và những lời nói âu yếm làm cô không kịp đề phòng của Cố Nam Thành.

Tỷ như sáng sớm mỗi ngày Cố Nam Thành đều sẽ nói:

"A Tô, mỗi ngày được nhìn thấy em, anh như thấy được hôm nay ánh sáng vậy, tinh thần cả ngày phấn chấn thoải mái."

Lại tỷ như, mỗi trưa cô cùng Cố Nam Thành ở văn phòng ăn cơm trưa, hắn sẽ nhìn hộp cơm của mình trước sau đó gắp những món nhiều dinh dưỡng nhất để vào khay cơm của cô.

Bạch Tô cho rằng hắn sẽ lấy lý do như cô tưởng tượng, chính là béo một chút, vuốt có xúc cảm.

Không nghĩ tới Cố Nam Thành lại nói:

"Mập lên hai trăm cân cũng không sao, trừ anh ra ai dám cưới em chứ?"

Bạch Tô: .

Hai người cứ như vậy ở chung một tuần, Bạch Tô thật ra đã có chút hiểu biết về Cố Nam Thành, lại thêm một tuần nữa, Cố Nam Hân xuất viện, Tạ Văn Hiển chuẩn bị một bàn đồ ăn thật lớn chào mừng, không chỉ chúc mừng lão bà xuất viện, còn mời Bạch Tô tới ăn cơm chiều.

"Nhất định tiểu Tô Tô khả ái tới, tôi đi mở cửa."

Nghe thấy chuông cửa reo, Cố Nam Hân cao hứng vui mừng nói.

Quả nhiên vừa mở cửa ra đã thấy Cố Nam Thành và Bạch Tô, bà hưng phấn kéo cánh tay cô, ôm cô đi vào trong nhà:

"Bạch Tô, đến đây cứ coi như nhà của mình, không cần khách sáo a."

"Hôm nay bác làm rất nhiều đồ ăn, đều chuẩn bị cho cháu đó."

Từ trước đến nay Cố Nam Hân chỉ nhiệt tình với một mình Cố Nam Thành, hiện giờ đã có Bạch Tô ' tân hoan ', tức khắc mang đệ đệ tống vào lãnh cung.

Tạ Văn Hiển vui sướиɠ khi người gặp họa nhìn Cố Nam thành, Cố Nam Thành đối với Bạch Tô mười phần sủng nịch, nếu là người khác hắn chắc chắn sẽ khó chịu, nhưng lần này là Bạch Tô, hắn cảm thấy chị gái có chút phạm quy, uy, tay Cố Nam Hân nắm lấy bả vai Bạch Tô, đó là vị trí của tay hắn mà..

Ba người chưa đi đến phòng khách, chuông cửa lại reo lần nữa, Cố Nam Hân sửng sốt sau đó bừng tỉnh nói:

"Khẳng định là tiểu Qua tan học đã trở lại."

Cố Nam Hân xoay người thuận tay mở cửa ra:

"Bảo bối, đã về rồi."

Lại nhìn thấy ngoài Tạ Qua có một nữ sinh nữa, tươi cười trên mặt cứng đờ.

"Vị tiểu cô nương này là ai a?"

Lúc này Bạch Tô nghe thấy giọng nữ nũng nịu quen thuộc truyền từ cửa tới:

"A di hảo, cháu là Mễ Tuyết Nhi, là bạn học của Tạ Qua."

Tả Qua không nói chuyện, nhàm chán ngoáy lỗ mũi, ở trong mắt Mễ Tuyết Nhi không có chút lôi thôi nào, thậm chí còn cảm thấy hắn soái đến ngây người.