Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 7

Cuối cùng sau khi trút được cơn tức giận, cô ngã xuống giường, xoa xoa mái tóc rối bù, nghẹn khuất nằm xoài trên giường.

Qua một lúc lâu, mới nói với hệ thống: "Hệ thống khốn khϊếp, nhiệm vụ cũng chia thành cấp? Còn khen thưởng thì sao?" Hệ thống bị Mạc Ngôn dọa đến mức trốn vào góc tường run bần bật, lúc này mới run rẩy nói: "Chủ nhân, cấp, cấp bậc càng cao thì khen thưởng càng cao, cho nên cô cứ yên tâm đi!"

Mạc Ngôn: "Yên tâm cái rắm." nói xong đứng dậy nhìn quanh bốn phía, nhìn phòng nguyên chủ, lúc này nguyên chủ vừa mới tốt nghiệp cao trung, liền theo học tại đại học Thanh Lam cùng các nam chính.

Bởi vì yêu thầm Thượng Quan Lâm, nguyên chủ liền muốn trở thành người xứng đáng với hắn, cho nên nghiêm túc học tập, các thành tích đều dẫn đầu, mới 16 tuổi đã nhảy lớp thi vào đại học Thanh Lam, trở thành học sinh xếp thứ hai có điểm đầu vào cao nhất lại còn xuất thân từ một gia đình giàu có!

Mạc Ngôn đi đến trước gương, nhìn người trong gương, đôi mắt phượng như tỏa ra ánh sáng trong trẻo trên gương mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, dưới chiếc mũi cao thanh tú là khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, dịu dàng ánh hồng.

Khuôn mặt vốn dĩ thanh thuần lại do hệ thống hỗ trợ nên mang theo một tia mị hoặc, hai khí chất khác nhau lại dung hợp cực kỳ hoàn hảo, thân hình này nhỏ đến mức có cảm giác yếu ớt, nhưng lại có bộ ngực rất lớn, vòng eo vốn dĩ mảnh khảnh vì bộ ngực lớn phía trên mà trở nên càng tinh tế, đôi chân thon dài trắng nõn nhỏ nhắn xinh đẹp.

Mạc Ngôn cực kỳ hài lòng với thân thể của mình, thuần khiết lại quyến rũ, không khiến người ta cảm thấy quá mức lãnh đạm cũng không quá mức quyến rũ, gương mặt này, dáng người này, có chỗ nào không giống nữ chính chứ...

Mạc Ngôn đứng trước gương tự ngắm chính mình, bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng gõ cửa, một giọng nói thanh lãnh vang lên: "Tiểu Ngôn, em dậy chưa? Mẹ gọi em xuống lầu."

Mạc Ngôn suy nghĩ một chút, người đang gọi mình hẳn là Tư Đồ Dật, hiện tại Tư Đồ phu nhân cũng chưa có ý hợp tác hai người ở bên nhau, cho nên quan hệ giữa cô với Tư Đồ Dật vẫn còn tốt, cô ra mở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn Tư Đồ Dật nói: "Anh, anh làm gì vậy, sáng sớm tinh mơ đã làm phiền em."

Tư Đồ Dật đứng ngoài cửa nhìn đỉnh đầu như ổ gà của cô, nhịn không được cúi người cười khẽ, duỗi tay vuốt lại mái tóc đang tán loạn của cô, đến khi Mạc Ngôn kháng nghị trừng mắt nhìn hắn mới thu tay nói: "Mẹ đang ở dưới lầu chờ em đi chọn lễ phục cho yến hội ngày mai, em tắm rửa đi rồi xuống lầu."

Nói xong muốn xoay người rời đi.

Mạc Ngôn nghe hắn nói xong suy nghĩ một lát, lớn tiếng ngăn cản: "Anh, anh chờ em chút, lát nữa em có chuyện muốn hỏi anh." Nói xong liền kéo Tư Đồ Dật vào phòng.

Tư Đồ Dật vẻ mặt mờ mịt, để cô kéo mình vào trong phòng, nhìn bộ dáng nhìn đông nhìn tây của cô chút buồn cười. Mở miệng trêu chọc: "Em làm gì? Sao giống tên ăn trộm như vậy, em không làm điều gì xấu chứ?"