Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 48

Nam Cung Minh nhìn khuôn mặt vẫn đang tái nhợt của cô, cho rằng cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ, anh đau lòng ôm cô vào ngực an ủi: "Sao có thể ổn được! Cả người em toàn vết thương, tên khốn nạn kia sao có thể làm thế với em?"

Nam Cung Minh vừa nói liền thấy hối hận, lúc này sao có thể nhắc đến Thượng Quan Lâm? Đáng chết, do anh quá tức giận mà không kịp suy nghĩ, Nam Cung Minh nhẹ nhàng buông Mạc Ngôn ra, thật cẩn thận quan sát sắc mặt của cô, chỉ thấy cô đang cúi đầu, bộ dáng như đang suy tư điều gì đó.

Nam Cung Minh cho rằng cô đang nhớ lại trải nghiệm đau đớn vừa qua, anh mới do dự mở miệng: "Tiểu Ngôn..." Anh vừa mở miệng, Mạc Ngôn cũng đồng thời ngẩng đầu nói với anh: "Anh Minh..." Nam Cung Minh nhìn đôi mắt trong trẻo của Mạc Ngôn, anh không khỏi nghĩ đến cảnh tượng hôm qua, có chút xấu hổ quay đầu đi ho vài tiếng: "Khụ khụ...Em...Em nói trước đi..."

Mạc Ngôn nhìn bộ dáng xấu hổ của anh, không biết tại sao, cô vẫn do dự một chút rồi mở miệng nói: "Anh Minh...Sao anh biết trên người em có vết thương? Quần áo của em là ai thay?"

Nam Cung Minh còn đang suy nghĩ nên làm thế nào để an ủi Mạc Ngôn, không ngờ nghe được câu hỏi của Mạc Ngôn, anh giật mình hoảng hốt nói: "Hả? À...Cái đó...Anh nhìn thấy khi bôi thuốc cho em! Quần áo cũng là anh thay! Bởi vì...Ở đây không có ai khác...Nhưng em yên tâm! Anh cũng được coi là bác sĩ! Em yên tâm! Anh không nhìn thấy gì cả!"

Mạc Ngôn "A?" một tiếng, cô vẫn nhớ rất rõ những vết thương ấy đều ở những bộ phận mẫn cảm, còn nói không nhìn thấy?

Mạc Ngôn vừa nói xong, Nam Cung Minh càng lắp bắp xấu hổ trả lời: "Đúng! Không nhìn thấy, em yên tâm đi! Anh thường xuyên...Bôi thuốc cho Thải, cái này anh rất có kinh nghiệm...Em yên tâm đi! Anh...Anh...Thôi em nghỉ ngơi trước đi! Anh đi ra ngoài trước!"

Vừa nói xong, anh liền cuống quít đứng lên xoay người muốn đi, trong lúc hoảng sợ vô tình đυ.ng phải mép tủ cạnh giường, va chạm mang đến đau đớn khiến Nam Cung Minh phải bật ra tiếng kêu đau đớn, bỗng nhiên anh lại nghe thấy giọng nói trêu chọc của Mặc Ngôn truyền đến: "Anh Minh, anh thường xuyên bôi thuốc cho anh Thải sao? Đúng là rất có kinh nghiệm! Không sao đâu! Em yên tâm mà!"

Giọng nói của thiếu nữ vẫn còn chút khàn khàn, âm sắc độc đáo xen lẫn chút trêu chọc, tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua tai anh, khiến cho trái tim của Nam Cung Minh cũng ngứa ngáy theo, những lời này nghe rất nội hàm nha...

Nam Cung Minh quay lưng về phía Mạc Ngôn, không dám quay đầu lại nhìn cô, hoảng loạn gật đầu, mở cửa bỏ chạy, mặc kệ Mạc Ngôn có nhìn thấy hay không, chạy đi một mạch giống như đang có một con mãnh thú đang truy đuổi phía sau anh!