Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 45

Ngay sau đó Nam Cung Minh nói: "Cậu đừng đi vào! Gọi điện thoại cho bệnh viện chạy xe đến đây đón cậu ta, tình hình cậu ta không ổn lắm!"

Tư Đồ Dật cau mày nhìn chằm chằm anh ta, Nam Cung Minh bị ánh mắt của anh làm cho nổi da gà, anh do dự một lúc mới quay người đi. Tư Đồ Dật cũng xoay người đi vào trong phòng, thật lâu sau mới trở ra, sắc mặt càng thêm khó coi, nhìn vào Nam Cung Minh nói: "Gọi điện thoại sao?"

Nam Cung Minh nhìn bộ dáng của bạn tốt nói: "Gọi, cậu vẫn tốt chứ!"

Tư Đồ Dật trầm mặt ậm ừ một tiếng, ngay sau đó nói: "Chờ cậu ta tốt lên..."

Trong mắt Bắc Đường Thải hiện lên một tia khát máu, liếʍ liếʍ môi: "Tôi đây cũng chờ cậu ta khỏi bệnh."

Trong lòng Nam Cung Minh yên lặng thắp một ngọn nến cho Thượng Quan Lâm, có hai người kia sợ là Thượng Quan Lâm sẽ không thể xuất viện trong vòng một năm...

Tư Đồ Dật nhìn chằm chằm Bắc Đường Thải một hồi lâu, Bắc Đường Thải cũng không sợ hãi nhìn lại anh ta, hai người đều đọc được đáp án đã biết từ trong mắt đối phương. Ngay sau đó dời mắt đi chỗ khác, tầm mắt hai người đồng thời dừng lại trên người Mạc Ngôn đang cuộn trong trên sô pha, trong mắt tràn đầy thương tiếc...

Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn mấy người, có chút hoảng hốt nói: "Anh! Em muốn về nhà! Anh dẫn em về nhà được không!" Nói xong câu này cơ thể cô liền mềm nhũn, ngất đi...

Ba người nhất thời hoảng sợ, Tư Đồ Dật bế Mạc Ngôn lên, vừa chạy vọt đến cửa thang máy liền dừng lại, Bắc Đường Thải nhìn anh nói: "Dật! Cậu làm sao vậy! Mau đến bệnh viện đi!"

Tư Đồ Dật cúi đầu, đau lòng nhìn gương mặt tái nhợt của Mạc Ngôn: "Bộ dáng Mạc Ngôn như vậy đến bệnh viện, về sau..."

Tư Đồ Dật không nói hết câu, nhưng Nam Cung Minh và Bắc Đường Thải phía sau cũng hiểu được ý của anh, Bắc Đường Thải thầm mắng một tiếng: "Chết tiệt!"

Nam Cung Minh phía sau lại nói: "Tôi có biện pháp này!" Tư Đồ Dật và Bắc Đường Thải đồng thời nhìn anh, Nam Cung Minh mở miệng nói: "Mang em ấy đến phòng thí nghiệm của tôi, ở đó cũng không có người khác, chuyện kia cũng không bị lan truyền ra ngoài! Chỉ là..."

Bắc Đường Thái lập tức nói: "Chỉ là cái gì, mau nói đi!"

Nam Cung Minh quay đầu lại nhìn về phía phòng ngủ, ý tứ là gì không cần nói cũng biết, Tư Đồ Dật do dự một chút rồi mới nói: "Tôi và Thải sẽ ở lại..."

Bắc Đường Thải nói: "Cậu và Minh ở lại đi! Tôi không muốn canh trừng tên khốn đó."

Tư Đồ Dật lắc đầu nói: "Không được! Cậu phải ở lại tìm hiểu cùng tôi chuyện gì đã xảy ra!" Bắc Đường Thái nhìn anh, do dự một lát rồi khịt mũi đồng ý. Quyết định xong, Nam Cung Minh bước đến ôm lấy Mạc Ngôn đang hôn mê bất tỉnh từ trong ngực Tư Đồ Dật, nhìn bạn tốt nói: "Yên tâm đi!" Sau đó xuống lầu lập tức dời đi.