Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 36

Thân thể Mạc Ngôn bị kí©h thí©ɧ không ngừng, nhưng hệ thống lại xuất hiện trong đầu nhắc nhở cô vẫn còn nhiệm vụ chưa hoàn thành, Mạc Ngôn cắn răng dùng sức đẩy Thượng Quan Lâm ra, dùng âm thanh khóc lóc nức nở nói: "Huhu...Anh đừng như vậy được không! Em sợ lắm! Em phải về nhà, anh Dật cứu em với...."

Ánh mắt xa lạ của Mạc Ngôn khiến cho đầu óc đang say xỉn của Thượng Quan Lâm lập tức tỉnh táo, nhưng khi cô nhắc đến Tư Đồ Dật, sự tỉnh táo kia lại biến thành ghen tị, anh là đàn ông nên đương nhiên thấy được, ba người bạn tốt của anh đã bắt đầu có tâm tư khác lạ với Mạc Ngôn, đặc biệt là Tư Đồ Dật, mà Mạc Ngôn lại rất ỷ lại vào Tư Đồ Dật, cho nên khi nghe thấy tiếng kêu cầu cứu theo bản năng của Mạc Ngôn, Thượng Quan Lâm đã hoàn toàn mất khống chế...

Anh không màng đến sự giãy giụa của Mạc Ngôn mà bế ngang cô lên đi về phía phòng ngủ, vừa bước vào liền ấn Mạc Ngôn lên giường, anh vội vàng hôn lung tung lên mặt Mạc Ngôn, vừa hôn vừa nói: "Tiểu Ngôn, em là của anh..."

Mạc Ngôn sợ hãi, nhưng dù có giãy giụa thế nào cũng đều vô ích, cuối cùng cô không nhịn được mà khóc thành tiếng: "Huhu...Thượng Quan Lâm....Anh...Khốn nạn...Buông em ra..."

Nghe thấy tiếng khóc của cô, Thượng Quan Lâm hơi giật mình ngay sau đó vươn tay ra lấy chiếc cà vạt trên đầu giường, đứng dậy trói đôi tay Mạc Ngôn lại, sau đó nói: "Em cứ mắng chửi đi! Anh nghe!"

Hai tay của Mạc Ngôn bị trói chặt, cố gắng thế nào cũng không cởi ra được, chỉ có thể dùng chân đá lung tung, trong lúc giằng co, chiếc áo sơmi của cô theo động tác mà di chuyển lên trên, lộ ra hạ thể trần như nhộng.

Mạc Ngôn cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm phía dưới của cô, cúi đầu liền thấy nửa người dưới của mình đang trần như nhộng bày ra trước mặt Thượng Quan Lâm, cô vùng vẫy cố gắng che lại, nhưng càng để lộ nhiều hơn, không thể làm gì hơn ngoài việc bày ra bộ mặt tức giận bừng bừng nhìn người khởi xướng mọi chuyện: "Anh...Đừng nhìn, huhu...Anh không được phép nhìn...!"

Thượng Quan Lâm bị cảnh đẹp trước mắt làm cho mê muội không thể rời mắt, thân thể của yêu tinh nhỏ này không chỉ mềm mại mà còn mang theo hương hoa hồng thoang thoảng, nơi riêng tư cũng mịn màng như bánh bao mềm mại trắng nõn, lời nói của Mạc Ngôn truyền đến tai Thượng Quan Lâm, anh giương mắt cười tà ác: "Không cho anh xem? Vậy Tiểu Ngôn muốn cho ai xem? Là Thải? Minh? Hay là anh trai của em?"

Mạc Ngôn nghe anh nói xong, động tác giãy giụa cũng dừng lại, cô dùng đôi mắt phượng to tròn đẫm lệ nhìn anh, ánh mắt cực kỳ ủy khuất: "Thượng Quan Lâm anh cút đi! Súc sinh! Uổng công em thích anh nhiều năm như vậy! Anh là đồ khốn nạn!..."