Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 25

Nghe thấy Mạc Ngôn uyển chuyển từ chối Thượng Quan Lâm, những người khác liếc nhìn nhau với đầy tâm sự, mọi người vừa cười vừa nói, duy chỉ có Thượng Quan Lâm lại đang thất thần, Tư Đồ Dật vỗ vỗ bả vai bạn tốt, nhưng không nói gì, Thượng Quan Lâm nhìn thoáng qua anh thở dài, ánh mắt lại dừng trên người Mạc Ngôn cách đó không xa.

Sau khi yến hội kết thúc, Mạc Ngôn trở về với vẻ mặt mệt mỏi, chúc ba mẹ ngủ ngon, sau đó chuẩn bị lên lầu liền nghe thấy Tư Đồ Dật nói: "Tiểu Ngôn, ngày mai khai giảng em đừng ngủ nướng đó!" Mạc Ngôn quay đầu lại nhìn anh, yếu ớt gật đầu.

Tư Đồ Dật bất đắc dĩ cười cười, xoay người trở lại phòng mình...

Ban đêm, trong phòng Bắc Đường Thải thoáng xuất hiện đôi nam nữ đang liều chết triền miên: "Mạc Ngôn...Mạc Ngôn." Anh nhanh chóng đẩy mạnh cặp mông rắn chắc, dùng hết sức đâm vào nơi sâu nhất trong người cô gái, hận không thể đâm xuyên người cô, côn ŧᏂịŧ thô to không chút lưu tình cắm vào hoa huyệt sưng đỏ, du͙© vọиɠ bị đè nén quá lâu được giải phóng, mạnh mẽ cắn nuốt lý trí của anh, trong đầu chỉ hiện lên một suy nghĩ: "Thao chết cô, thao lạn Mạc Ngôn.

Môi Mạc Ngôn bị anh điên cuồng chiếm giữ, thậm chí Bắc Đường Thải còn nghe thấy được tiếng va chạm điên cuồng giữa nơi hai người giao hợp. Đưa đẩy mãnh liệt khiến hai mắt cô say mê theo từng động tác đùa nghịch thân thể của anh.

Cảm nhận được sự hợp tác của cô, Bắc Đường Thải không nhịn được đẩy nhanh động tác, hết lần này đến lần khác đưa côn ŧᏂịŧ nóng bỏng vào trong tiểu huyệt chặt hẹp mẫn cảm, mỗi lần tiến vào rút ra đều cuồng mãnh hung ác.

Động tác xoa vυ" cũng bắt đầu mạnh bạo hơn, anh dùng sức chà đạp nhũ thịt kiều nộn, thậm chí còn kéo nụ hoa đến mức chuyển sang màu đỏ tươi.

Cô không biết anh đẩy tới đẩy lui bao nhiêu lần, tiếng rêи ɾỉ của cô cũng trở nên khàn khàn.

"Ưʍ..." Anh lại một lần nữa đâm sâu tiến vào trong cơ thể cô.

"Đủ rồi...Anh Thải...Thật...Thật sự...Không được...A---------"

Bắc Đường Thải gầm nhẹ: "Không đủ...Còn muốn....Tiểu Ngôn ngoan...Thật thoải mái."

Tiếng chuông vang reo, Bắc Đường Thải xoay người ngồi dậy, nhìn ảnh Mạc Ngôn bên mép giường, nhìn vết bẩn trên giường, lại nghĩ đến bản thân mộng tinh vì Mạc Ngôn, trong lòng khẽ ớn lạnh, "Con mẹ nó." Bắc Đường Thải mắng một câu sau đó nhanh chóng đứng dậy, rời khỏi hiện trường sự cố...

Mà bên kia, Mạc Ngôn hoàn toàn không biết gì về suy nghĩ của Bắc Đường Thải, cô ngồi trên xe Tư Đồ Dật khẽ ngáp, xe dừng trước cổng trường Thanh Lam, Mạc Ngôn ngồi bên ghế phụ nhìn ba người đang chán nản chờ anh em hai người, cong môi nói: "Đúng là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu!"