Quyển 1: Nam thần x Học bá - Chương 22

Anh cảm thấy tức giận muốn chết, Mạc Ngôn còn lấy chuyện này ra trêu chọc anh, ai cũng biết đây là vảy ngược của anh, không ai dám lấy chuyện này ra nói đùa với anh, nếu là người khác, anh nhất định khiến cho người đó cảm thấy hối hận khi được sinh ra. Nhưng đối phương lại là cô gái nhỏ chơi với anh từ bé đến lớn, anh thậm chí không lỡ nói nặng lời với cô.

Nhìn bốn người đang cười đùa nghiêng ngả, Bắc Đường Thải tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, hung tợn liếc nhìn Mạc Ngôn một cái, sau đó đứng dậy rời đi. Thấy anh rời đi, bốn người lập tức ngừng cười, Mạc Ngôn có chút hoảng loạn quay lại nhìn Tư Đồ Dật nói: "Anh, chúng ta đùa hơi quá rồi đúng không?"

Tư Đồ Dật nhìn bóng lưng rời đi của bạn tốt, có chút buồn rầu nói: "Ừm...Hình như hơi quá." Mạc Ngôn cắn chặt răng đứng dậy nói: "Em nên đi xin lỗi anh ấy!" Nói xong, cô liền đuổi theo Bắc Đường Thải.

Tư Đồ Dật vừa định ngăn cản, liền nghe thấy Nam Cung Minh nói: "Dật, không sao đâu! Thải sẽ không làm tổn thương Ngôn Ngôn, cậu cũng biết Thải không phải người âm thầm ghi nợ! Nếu thực sự tức giận, sẽ không đơn giản chỉ là bỏ đi, không sao đâu, cứ để Ngôn Ngôn đi dỗ cậu ta."

Nam Cung Minh nói xong, Tư Đồ Dật suy nghĩ một chút rồi cũng ngồi xuống, quay đầu nhìn hai người bạn tốt, ba người lần nữa bật cười thành tiếng...

Bên kia, Bắc Đường Thải đi tới sân thượng, trong lòng thầm nghĩ sao mình không thể xuống tay với Mạc Ngôn? Cho dù Mạc Ngôn có chơi chung với anh từ nhỏ nhưng Bắc Đường Thải cũng không vì lý do này mà phải nhẫn nhịn, cho dù là Tư Đồ Dật, Thượng Quan Lâm hay Nam Cung Minh cũng phải có điểm dừng, chứ đừng nói đến người đã sớm xa lạ với anh như Mạc Ngôn!

Mạc Ngôn đi theo sau, khẽ cúi đầu cẩn thận nhìn trộm Bắc Đường Thải, một lúc sau mới đưa tay kéo lấy ống áo Bắc Đường Thải nói: "Anh Thải? Anh đừng tức giận được không? Em sai rồi..."

Bắc Đường Thải quay lại trừng mắt nhìn cô, trong lòng bực bội nhưng không nói chuyện, Mạc Ngôn thấy anh tuy không để ý đến cô nhưng ít ra anh vẫn chưa thực sự tức giận, cô lại túm lấy ống tay anh nói: "Anh Thải, nếu không anh phạt em đi, em nhận phạt! Em thật sự không nên mang chuyện này ra đùa giỡn!..."

Bắc Đường Thải mặc kệ cô kéo mình, quay mặt nhìn cô nhưng ánh mắt lại rơi vào cánh môi phấn nộn đang đóng mở nói gì đó, nhưng anh lại không nghe thấy gì, tất cả sự chú ý của anh đều tập trung vào cánh môi phấn nộn đang đóng mở. Đôi môi hồng hào căng mọng như cánh hoa khiến người khác mê đắm không thôi, sức hấp dẫn mê người tỏa ra khiến anh muốn nếm thử nó, trong lòng nghĩ vậy cơ thể anh cũng đồng thời hành động.

Mạc Ngôn còn đang nói, Bắc Đường Thải bỗng nhiên nắm lấy vai cô, Mạc Ngôn sửng sốt, cho rằng anh muốn trả thù, nhưng Bắc Đường Thải lại lợi dụng lúc cô choáng váng quên mất phản kháng, cúi đầu hôn nhanh lên môi cô.