Chương 22



Hứa An đi tới, đầu tiên là nhẹ nhàng dịu dàng nhìn Khương Tầm: "Khương Tầm, ta có một bài chuẩn độ cơ bản cần anh cùng ta làm, được không?"

Khương Tầm không còn có ấn tượng tốt với Hứa An vì chuyện vừa xảy ra, nên anh không đồng ý cũng không từ chối.

Hứa An có thái độ tốt, không quan tâm có bị ngó lơ hay không, trông rất rộng lượng.

Tiếp theo tràn đầy xin lỗi mà hướng tới Úc Chu: "Chu Chu——"

Úc Chu lập tức ngắt lời hắn: "Đừng gọi ta như vậy."

Nếu như ban đầu Úc Chu đối mặt với khıêυ khí©h của Hứa An chỉ đem tâm thế như đang cùng chơi đùa xem mánh trò của cậu ta, thì hiện tại đối phương thật sự khiến anh có chút tức giận.

Cái cách gọi này, không phải ai cũng có thể gọi được.

Hứa An không biết mình đã đắc tội ở chỗ nào với tên nhân thú thấp kém nhìn có vẻ ngoan ngoãn nhưng thực chất lại có bệnh này , cậu ta không khỏi âm thầm nghiến răng nghiến lợi: "... Úc Chu."

"Ta vừa nhìn quanh phòng thí nghiệm đã không còn găng tay cách ly dư thừa nào nữa. Hôm nay chúng ta không thể chạm vào thuốc thử được, vậy cậu giúp chúng ta di chuyển thiết bị, được chứ?"

Cậu ta cố tình.

Trước khi điền thông tin ngày hôm nay, Úc Chu đã nói rõ với cậu ta rằng sức khỏe của anh không tốt, có khả năng không thể làm được việc nặng, nhưng Hứa An lại đến giao cho anh một nhiệm vụ như vậy.

Hứa An đã thành thạo lớp mặt nạ giả vờ vô tội, thấy Úc Chu không nói lời nào, lập tức có chút áy náy mà vỗ nhẹ đầu xin lỗi: “Ai da, xem trí nhớ của ta đi.”

“Thật xin lỗi nhé,” Hứa An nhìn về phía Úc Chu, “Ta quên mất cậu đã nói với ta rằng cậu không muốn làm việc nặng, như vậy đi, ta sẽ hoàn thành công việc trước mắt và dọn dẹp thứ đó đi, chiều nay cậu chỉ cần ngồi đây xem thôi, có được không?

"Chính là vậy... Khương Tầm có lẽ phải vất vả, phối hợp một chút, bởi vì nhiệm vụ thực nghiệm của chúng ta tương đối nặng nề."

Cậu ta nói hết lời này đến lời khác mà còn cố tình không thèm nói nhỏ lại, những lời này lan truyền khắp phòng thí nghiệm vốn đã yên tĩnh.

Có người vội vã muốn lấy lòng Hứa An, không nhịn được cười mỉa một tiếng: "Tìm tổ viên hay là tổ tiên?"

Khương Tầm không nhịn được, nhìn Hứa An cau mày nói: "Không có găng tay thì vốn là không nên làm thực nghiệm đi? Hơn nữa, chúng ta có nhiều trang bị như vậy, chỉ giao cho một mình cậu ấy, có phải quá mệt mỏi hay không?”

Hứa An nhẹ giọng “A”một tiếng đầy đáng thương: “Thật xin lỗi, ta không có suy nghĩ kỹ…”

Một người ngưỡng mộ Hứa An buông việc đang làm xuống, đi tới: "Hứa An, sao em lại xin lỗi, em không làm gì sai cả, lát nữa nếu có làm thí nghiệm, ta có thể làm chung với em."

Hứa An giống như một đoá bạch liên hoa yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Nhưng nội tâm lại vô cùng chán ghét.

Người đến giúp đỡ cậu ta chỉ là một con mèo rừng mang hình dáng con người, là loại mà cậu ghét nhất, nếu không phải lúc nào đối phương cũng sủng nịnh cậu, cậu sẽ không cho anh ta một cái nhìn thiện ý.

Ở bên loại người như vậy, sao có thể tốt hơn ở bên Khương Tầm?

【 Tuyệt vời. 】Úc Chu ở trong thế giới tinh thần đã cắn xong một nắm hạt dưa, 【 nhưng rất khó chịu. 】

Thỏ nhỏ tai cụp khẽ thở dài, đưa ra câu trả lời cuối cùng.

“Không sao đâu.” Úc Chu nói: “Ta có thể di chuyển thiết bị.”

"Ta sẽ giúp cậu." Khương Tầm nói ngay sau đó.

?

Úc Chu quay đầu nhìn về phía Khương Tầm, ánh mắt như muốn nói: "Sao nơi nào anh cũng đều xuất hiện thế?"