Chương 12

Khi ý nghĩ này mới nảy ra, bản thân Úc Chu cũng tự giật mình.

Triệu chứng này giống như bị người khác hạ thuốc vậy.

Nhưng rõ ràng trước đó anh không có bất cứ dự cảm nào, trong khoảng thời gian này, anh cũng không tiếp xúc với bất kỳ ai khả nghi, vậy thì ai có thể hạ thuốc anh?

Anh chỉ tạm thời nghỉ ngơi khi ở bên cạnh Hạ Thừa Dã một khoảng thời gian ngắn.

Chẳng lẽ là hắn ta?

Úc Chu ngước đôi mắt ướt đẫm, đuôi mắt đỏ hồng, nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Dáng vẻ trông rất giống như đang buộc tội.

Hạ Thừa Dã sửng sốt một lát, mơ hồ đoán được điều gì.

Cùng lúc đó, kết quả kiểm tra của Hệ thống A cũng đã có.

【 Xin chào kí chủ, bởi vì thể lực của ngài quá yếu ớt, cho nên dẫn tới việc cơ thể này xuyên vào thế giới nhỏ này cũng xuất hiện vài vấn đề nhỏ, tình trạng hiện tại của ngài là: phát tác triệu chứng ‘khát khao’ của làn da. 】

……Cái gì?

Trong lúc nhất thời, Úc Chu muốn trở lại không gian xuyên không, đột nhập vào cánh cửa có an ninh nghiêm ngặt cấp cao, làm một trận với Chủ Thần.

Nếu thể chất yếu ớt, dễ ốm sốt và mắc bệnh thì có thể chấp nhận được.

Bây giờ còn có cả triệu chứng ‘kháo khát làn da’?

Loại bệnh này, anh chữa trị kiểu gì đây?

Tình trạng thể chất không cho phép anh có thời gian để mắng người, sức nóng và du͙© vọиɠ cứ liên tục dâng lên, nhấn chìm anh như thủy triều, kéo anh xuống biển sâu, nhấn chìm anh.

Thiếu niên không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, nắm chặt góc chăn.

Như vậy không được.

Anh run rẩy đôi tai thỏ đã chuyển từ phiếm hồng sang hồng đậm, dùng ánh mắt cầu xin nhìn về phía Hạ Thừa Dã.

"Ngài Hạ," Rốt cuộc anh cũng nhớ ra phải dùng kính ngữ thay vì gọi thẳng họ tên, "Anh có thể chạm vào ta được không..."

Hạ Thừa Dã không trả lời anh, nhưng hơi thở bất chợt trở nên nặng nề của người bên cạnh đã cho hắn một đáp án.

Những giọt nước mắt sắp rơi ra từ khóe mắt đã bị đầu ngón tay thô ráp ấm áp lau đi, tay đang cầm chăn của Úc Chu bị nắm lấy.

Tình thế đã hoàn toàn bị Hạ Thừa Dã khống chế.

Úc Chu thề, anh không còn ý định gì khác.

Anh chỉ muốn Hạ Thừa Dã chạm vào anh một chút, hoặc ôm anh một cái để giảm bớt tác dụng của triệu chứng ‘khao khát làn da’ mang lại.

Nhưng trước sự ham muốn bị gợi dậy của con sói độc ác, mọi nỗ lực giãy dụa của thỏ tai cụp đều vô ích.

"Như vậy --- có được không?" Giọng nói của Hạ Thừa Dã trầm thấp.

Úc Chu bị nắm đau, vừa khóc vừa lắc đầu: “Thức ăn dự trữ không nên ăn lúc này đâu…”

Câu nói này khiến động tác Hạ Thừa Dã khựng lại.

Tiếp theo bật cười.

Yên tâm ỷ lại vào hắn như vậy, lá gan cũng rất lớn, mà lí do chỉ bởi vì nghĩ bản thân mình là thức ăn dữ trữ của hắn?

Làm sao hắn có thể bỏ qua được.

Cũng có thể cho rằng hắn muốn ăn sạch sẽ, nhưng mà là kiểu ăn khác kìa.

Úc Chu đang khóc, Hạ Thừa Dã chỉ có thể vừa chăm sóc anh lại vừa lau nước mắt nơi khóe mắt, cắn nhẹ cậu thiếu niên đang lộn xộn, khiến anh ấy bình tĩnh lại.

“Không phải thức ăn dự trữ, Chu Chu.” Sau một lúc lâu, Hạ Thừa Dã ôm chặt người vào trong l*иg ngực, “…Là ta muốn chăm sóc.”

Là người quan trọng nhất trong tim.

Là người chỉ hằng mong giấu đi nhất.

Tình yêu mãnh liệt giống như phần nổi của tảng băng trôi, không thể giấu được trên biển, thậm chí khiến hắn không thể kiềm chế được chính mình, ngay từ đầu, thậm chí đến tên của mình, đối phương cũng chưa từng nói cho hắn biết.