Chương 11



Yết hầu của Hạ Thừa Dã lăn xuống, hắn nhắm mắt lau người cho đối phương, sau đó lấy bộ đồ ngủ mới khô ráo và ấm áp, mặc vào người Úc Chu.

Bộ đồ ngủ may đo theo số đo của Hạ Thừa Dã, rõ ràng là hơi rộng so với Úc Chu, chất liệu vải màu xám nhạt mềm mại trơn bóng, hết lần này đến lần khác tuột khỏi vai thiếu niên.

Lộ ra xương quai xanh và đường cong tuyệt đẹp ở vai lẫn cổ.

Hạ Thừa Dã không tự tin vào tính nhẫn nại của mình, cũng không dám giúp Úc Chu cởi bỏ đồ lót, vừa hay áo ngủ đủ to, vạt áo phủ xuống tận đùi.

Con sói khổng lồ hít một hơi thật sâu, trực tiếp nhét Úc Chu vào chiếc giường lớn của hắn rồi quấn chăn bông quanh người anh.

Giống như vội vã trốn thoát, bước vào phòng tắm.

Ngay cả khi bác sĩ đến để kê thuốc cho Úc Chu, hắn cũng không ra mặt.

Kết quả kiểm tra nhanh chóng được đưa ra, Úc Chu chỉ là có thể chất yếu ớt, bị bắt nạt lại còn dầm mưa nên đã kiệt sức và phát sốt.

Sau khi uống thuốc, cơn sốt cao trên trán mới giảm đi nhanh chóng, vết thương trên đầu cũng được xử lí tốt.

Úc Chu không cau mày nữa, ngủ yên bình trong môi trường im lặng do Hệ thống A tạo ra.

Hạ Thừa Dã cuối cùng cũng đi ra từ phòng tắm.

Cả người hắn đều mang theo khí tức lạnh lẽo, theo lý mà nói thì lẽ ra hắn hẳn phải bình tĩnh lại.

Nhưng vừa nhìn thấy Úc Chu, mọi nỗ lực kiềm chế bản thân của hắn đều trở nên công cốc.

Căn bản không kìm chế nổi.

Mà, cũng không muốn kìm chế lại.

Con sói ngày thường hung ác bất đắc dĩ phải thu lại móng vuốt sắc nhọn, nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay mảnh khảnh lộ ra ngoài của thỏ tai cụp.

Đặt một nụ hôn lên đầu ngón tay.

Hắn biết Úc Chu rất sợ hãi, rất mệt mỏi.

Không thể làm phiền đối phương thêm nữa.

Sau khi đầu ngón tay anh bị đùa bỡn đến phiếm hồng, Hạ Thừa Dã cuối cùng cũng chịu rời đi.

Nhưng vào lúc này, tay hắn đột nhiên bị Úc Chu nhẹ nhàng nắm lấy.

Cậu thiếu niên vừa mới hạ sốt, giờ phút này có chút mê mang, đôi tai đỏ bừng, đầu ngón tay nóng bỏng.

"Ta khó chịu quá……"



Úc Chu không biết bản thân mình đang bị làm sao.

Cảm giác hôn mê nóng rát trong đầu rõ ràng đã dịu đi, không quay lại nữa.

Nhưng anh không cảm thấy ổn được bao lâu, trong lúc ngủ mơ, bởi vì cơ thể khó chịu, anh lại tỉnh dậy một lần nữa.

Chẳng qua lần này, không phải bởi vì ốm sốt.

Đầu không choáng cũng không đau.

Nơi mà anh cảm thấy không thoải mái chính là trên cơ thể mình.

Độ ấm của chăn vừa phải, nhưng làn da của anh lại cảm thấy nóng bừng, như sắp thiêu đốt anh.

Không những thế còn rất ngứa.

Ngứa quá... Anh thực sự muốn ai đó chạm vào mình.

Úc Chu mở đôi mắt mê mang đẫm nước, cọ qua cọ lại mấy lần trong chăn nhưng cũng không thể giảm bớt.

Anh luôn giữ thói quen cảnh giác, cắn mạnh đầu lưỡi, giống như đã tỉnh táo được đôi phần.

Lần này, anh cảm nhận được sự khó chịu rõ ràng hơn.

【 Tiểu A! 】Úc Chu hét lên trong đầu, 【 Đừng giả chết nữa! 】

【 Tôi ở đây. 】 Hệ thống A nói.

Thậm chí còn không có cảm thấy một chút tội lỗi nào.

【 Giúp ta kiểm tra tình trạng thể chất của mình...】 Úc Chu nói có chút khó khăn.

Cơn ngứa lướt qua từng tấc da thịt, khiến anh không nhịn được mà thở dốc, vô cùng dồn dập.

Nước mắt sinh lý trào ra từ khóe mắt, hơi thở phả ra cũng nóng rực.

Du͙© vọиɠ.

Muốn được người khác chạm vào…