Chuẩn bị gả?
Nhưng lúc trước không có nghe được một chút tin tức nào, bất quá lúc Sở Vân Lê nghe được tin tức này trong lòng rất thoải mái.
Đối với việc Sở Vân Lê đến, Chu phụ thật cao hứng, ra tận cửa đón, chờ khi nhìn thấy hộp đồ ăn trong tay nàng liền vui mừng hơn rất nhiều, lo lắng hỏi: “Vì sao lại ra cửa? Thân thể đang còn có không khoẻ?”
Sở Vân Lê có thể cảm nhận được sự lo lắng của ông, không khỏi cười nói: “Cha, ta không có việc gì.”
Sở Vân Lê theo ông vào cửa, liếc mắt một cái liền thấy được sổ sách trên bàn: “Cha đang xem sổ sách?”
Chu phụ gật đầu: “Mới vừa nhập một nhóm dược liệu, cũng đủ chi tiêu hơn nửa năm, ta xem sổ sách một chút.”
Sở Vân Lê đem gà quay cùng rượu lấy ra đặt lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh: “Cha, mau ăn lúc đang còn nóng.”
Chu phụ vui tươi hớn hở ngồi xuống: “Ta vừa muốn cho người mua một con lại đây cho mình, con liền đưa tới, quả nhiên nữ nhi mới là tri kỷ.”
Nghe xong lời này, trong lòng Sở Vân Lê truyền đến một trận buồn bực, nam nhân trước mặt đối với nữ nhi một mảnh sủng ái không biết ác lang mà nữ nhi của mình đem về sẽ hại tính mạng mình, thậm chí đoạn tuyệt Chu thị nhất mạch.
Đừng nhìn Chu phụ chỉ có một nữ nhi là nàng lại không nguyện ý tái giá, kỳ thật đối với việc gia tộc truyền thừa ông vẫn rất coi trọng. Cho nên Chu phụ mới có thể để nàng kén rể, hài tử sinh ra vẫn là họ Chu.
Sở Vân Lê trong lòng hụt hẫng, áy náy nói: “Cha, lúc trước là con tùy hứng, sau này con đều nghe người.”
Chu phụ cười lắc đầu, bưng chén rượu lên uống một ngụm, híp mắt cười.
Sở Vân Lê tò mò: “Cha, mới vừa rồi con nghe chưởng quầy nói ngài để Thu Nghiên trở về chuẩn bị gả đi, việc hôn nhân của nàng ta đã được định ra sao?”
“Đã định ra. Tiểu nhi tử của tửu phường Hoan Hỉ, năm nay mười tám, diện mạo và tính tình đều không tồi.”
Ông thở dài: “Mẫu thân nàng cùng nương của con có quan hệ khá tốt, chúng ta đưa nàng xuất giá, cũng coi như là cho nương con một cái công đạo. Còn tính tình nàng……cũng là cô nương đã lớn, việc ái mộ nam nhi cũng là chuyện thường, chờ nàng ấy gả cho người ta thì tốt rồi. Về sau nếu nàng ấy hành xử đúng mực, các con cũng có thể tiếp tục lui tới, nếu còn không rõ ràng, nhà chúng ta cũng không cần quản nàng.”
Chu phụ dừng một chút: "Về phần chuyện chung thân của con....."
Việc hôn nhân a!
Sở Vân Lê đột nhiên khẩn trương, nàng cũng không có tính toán tìm người để cùng nhau sinh hoạt, lúc trước nàng nói hết thảy đều nghe Chu phụ an bài, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ nhanh như vậy. Bất quá nguyên thân năm nay đã mười lăm tuổi, dựa theo lẽ thường, chính là một hai năm tới phải thành thân.
Thấy trên mặt nàng lộ vẻ mâu thuẫn, Chu phụ cười: “Ngươi vừa mới từ hôn, chuyện nghị thân không cần sốt ruột, cứ chậm rãi đi.”
Không biết lời này của Chu phụ là trong lòng ông vốn nghĩ như vậy hay là nhìn thấy sự mâu thuẫn của nàng mới sửa miệng, vô luận như thế nào thì trong lòng Sở Vân Lê cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Nàng cũng không phải là sợ hãi, chỉ là cảm thấy quá gấp gáp, tính toán đâu ra đấy thì nàng đến nơi này cũng chưa tới 10 ngày. Lại nói, nàng còn có chuyện quan trọng hơn, nguy cơ của Chu gia còn chưa có xử lí hết, tuy rằng thoát khỏi Ngô Minh, nhưng vẫn còn Thẩm Thu Nghiên.
Trước lúc này, trong lòng nàng đều khẩn trương: “Cha, mới vừa rồi ở tửu lầu Ngô Minh hỏi con muốn đòi lại sính lễ, bị con từ chối, thời điểm lý luận, cô nương Ôn gia vẫn luôn giúp hắn nói chuyện, chờ không bao lâu nữa khả năng là hai nhà Ngô Ôn sẽ có tin tức tốt truyền ra.”
Chu phụ nghe vậy, nhìn kỹ biểu tình Sở Vân Lê, thấy nàng mặt mày một mảnh bình thản, cũng không có cảm xúc ghen ghét hoặc nôn nóng, lập tức cũng không nóng nảy: “Ôn gia cô nương vốn dĩ đã định ra việc hôn nhân, là cháu ngoại nhà mẹ đẻ Ôn phu nhân. Tiệm vải của Ôn gia ở huyện thành bên kia rất lớn.”
Nói tới đây, sắc mặt ông liền một lời khó nói hết, sau một lúc lâu mới nói: “Diện mạo Ôn cô nương giống mẫu thân nàng ta, mà cháu ngoại Ôn phu nhân, diện mạo cũng……”
Sở Vân Lê cứng họng, chỉ việc Ôn Tuệ nhìn Ngô Minh với đôi mắt sáng lấp lánh như vậy, đại khái là chướng mắt vị biểu huynh kia. Bất quá rốt cuộc là chuyện của nhà người khác, nàng cũng lười hao phí tâm tư, dặn dò nói: “Cha, ngài nếu muốn đi xa nhà một chuyến, nhất định phải nói cho con biết.”
Tuy Ngô Minh không còn là con rể Chu phủ nhưng không đại biểu rằng hắn sẽ không động thủ với Chu phụ.
Chu phụ bật cười, chỉ vào một chồng sổ sách bên kia: “Mới vừa nhập dược liệu, nếu đi huyện thành cũng phải hơn nửa năm nữa, không nhanh như vậy.”
Trên bàn một chồng sổ sách, Sở Vân Lê không biết được chữ của Khải quốc, tự nhiên cũng không giúp được gì, chờ Chu phụ ăn cơm xong, nàng liền xách theo hộp đồ ăn đứng dậy cáo từ.