Quyển 1 - Chương 1.4: Độc nữ kén rể

Sở Vân Lê tránh sang một bên, chuẩn bị lên lầu.

Ôn Tuệ lại chắn trước mặt nàng không chịu bỏ qua: “Nếu từ hôn Ngô công tử, đối với ngươi hay đối với hắn đều không tốt, ngươi vì sao phải lui?”

Sở Vân Lê chỉ vào trên trán bị thương được băng bó còn có chút sưng đỏ: “Hắn vì nữ nhân khác liền đem ta đẩy thành như vậy, đầu tiên là nam nhân động thủ với nữ nhân thì ta không cần. Hơn nữa, hôm nay hắn vì nữ nhân khác có thể đẩy ta, ngày nào đó khó bảo toàn hắn sẽ không vì nữ nhân khác mà hại ta, con người của ta tiếc mệnh, cũng không dám cùng hắn thành thân.”

Ôn Tuệ á khẩu không trả lời được, Sở Vân Lê nhìn về phía tiểu nhị bên cạnh.

Tiểu nhị nháy mắt hiểu rõ, mỉm cười với Ôn Tuệ: “Ôn cô nương, đồ ăn trong phòng ngài đã chuẩn bị tốt.”

Ôn Tuệ hừ lạnh một tiếng: “Không có Ngô công tử, ta xem ngươi còn có thể tìm được dạng người gì?”

Ở trong mắt nàng ta, trên đời này chỉ có Ngô Minh là tốt nhất. Sở Vân Lê lười phản ứng đến nàng ta, nếu cùng nàng ta dây dưa đi xuống, cơm cũng không ăn được lại ảnh hưởng tâm tình.

Hai người một trước một sau lên lầu, Chu Minh Huyên là khách quen nơi này, chỉ cần không chật kín khách thì trên cơ bản phòng nàng thường ngồi đều được giữ lại.

Thực nhanh nước trà và đồ ăn điểm tâm đều được dọn lên bàn, Sở Vân Lê vui sướиɠ bắt đầu ăn, Xuân Vũ bên cạnh cũng cầm một chút đến bàn nhỏ bên cạnh ngồi ăn, mọi người đều bình đẳng gì đó không tồn tại ở Khải quốc này, nàng cũng không bắt buộc.

Kỳ thật đại bộ phận đồ ăn của tửu lầu và đầu bếp Chu phủ làm đều không sai biệt lắm, bất quá gà quay của tửu lầu thì Chu phủ lại làm không ra, sau khi Sở Vân Lê thưởng thức xong, phân phó Xuân Vũ: “Mua một con gà quay đưa qua cho cha ta.”

Đúng vào lúc này, cửa bị gõ vang, Xuân Vũ đi mở ra, Ngô Minh đứng ngoài cửa , một thân áo dài màu xanh lơ, trong tay là một cái quạt xếp, khóe miệng chứa đầy vẻ ý cười ôn nhu: “Minh Huyên, ta biết ngươi sẽ đến nơi này.” Trong giọng nói còn mang theo ý cười bất đắc dĩ, khi nói chuyện liền muốn bước vào cửa.

Sở Vân Lê giơ tay, dừng lại động tác, nhìn về phía Xuân Vũ: “Gọi tiểu nhị lại đây, vì sao chỉ ăn một bữa cơm thôi còn có người tới đây quấy rầy?”

Xuân Vũ không nhúc nhích, bởi vì lời này rõ ràng chính là nói cho Ngô Minh nghe, nếu còn muốn đi vào liền sẽ để người đuổi hắn ra ngoài.

Ngô Minh vốn là công tử nhẹ nhàng, nghe vậy sắc mặt rất khó coi, trong ánh mắt cố nén xuống vẻ khó xử: “Minh Huyên, chuyện cũng đều đã trôi qua được nhiều ngày rồi, ngươi vì sao lại còn giận ta? Nếu không ngươi đánh ta một trận để nguôi giận?”

Sở Vân Lê trên dưới đánh giá hắn, tâm có chút động, tay chân cũng có chút ngứa.

“Ngô công tử.” Giọng nữ kinh hỉ ở ngoài cửa vang lên, không cần phải nói cũng biết là vị Ôn cô nương kia.

Ngô Minh xoay người, không lộ biểu tình trên mặt, khom người ôn hòa thi lễ: “Ôn cô nương cũng tới dùng bữa?”

Ôn Tuệ mỉm cười tiến lên, trong ánh mắt nhìn hắn sáng lấp lánh: “Đúng vậy, chính là trùng hợp như vậy đấy.”

Ngô Minh không dấu vết lùi lại một bước.

Động tác này của hắn rơi vào trong mắt Sở Vân Lê, nàng cười chớp chớp mắt với Xuân Vũ: “Đóng cửa.”

Nha đầu Xuân Vũ này cùng Chu Minh Huyên xem như cùng nhau lớn lên từ nhỏ, khi hai người định ra hôn ước, thanh danh Ngô Minh như vậy, nàng ấy cũng vì cô nương nhà mình mà rất cao hứng, nhưng sau hai tháng ở chung, phát hiện căn bản không phải như vậy. Nàng ấy thân là nha hoàn, đối với cảm xúc của người khác rất là mẫn cảm, Ngô Minh nhìn như ôn hòa kỳ thật lại là khinh thường các nàng, đối với Chu Minh Huyên cũng ẩn ẩn không kiên nhẫn, chỉ là không rõ ràng như vậy.

Cho nên, Xuân Vũ không thích Ngô Minh, đã nhiều ngày chủ tử tựa hồ như chán ghét hắn, trong lòng này ấy kỳ thật rất cao hứng, lúc này nghe được chủ tử phân phó, nàng không chút do dự đứng dậy giơ tay liền đóng cửa.

Mắt thấy Ngô Minh duỗi tay muốn cản, nàng ấy hơi dừng lại, sau đó hung hăng đóng cửa.

Chút động tác nhỏ này rơi vào Sở Vân Lê trong mắt, còn chưa phản ứng thì tiếng gào đau đớn của Ngô Minh truyền vào.

Tay bị kẹp, tự nhiên là cửa cũng không đóng được.

Xuân Vũ vẻ mặt nôn nóng: “Nha, xin lỗi, nhìn thấy ta đóng cửa, Ngô công tử ngươi thế nào còn duỗi tay qua đây?”

Dăm ba câu đã xin lỗi, còn đem tội đẩy đến trên người Ngô Minh.

Tay Ngô Minh đau, trong lòng cũng bực bội: “Ta có chuyện tìm cô nương nhà các ngươi.”

Bên ngoài vẻ mặt Ôn Tuệ đã nôn nóng sai tiểu nhị đi thỉnh đại phu, nàng ta cách Ngô Minh gần nhất, muốn duỗi tay chạm vào lại không dám, gấp đến độ xoay quanh, đối với Xuân Vũ chửi mắng một trận: “Ngươi nha đầu này, làm việc hấp tấp bộp chộp, tay này Ngô công tử viết chữ nếu thật sự bị thương thì gϊếŧ ngươi cũng không đủ bồi tội.”

Mấy lời này Sở Vân Lê không thích nghe, lại cho dù có phạm sai lầm thế nào thì Xuân Vũ cũng là nha đầu của nàng, không tới phiên Ôn Tuệ răn dạy.

“Tính tình Ôn cô nương thật lớn, Ngô công tử thân là khổ chủ còn chưa nói lời nào đâu, ngươi nhưng lại giúp hắn bất bình, không biết còn tưởng rằng hai người các ngươi……”

Ánh mắt Sở Vân Lê đầy ý vị thâm trường đảo qua hai người, Ôn Tuệ dưới ánh mắt của nàng liền đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, sau đó mới nói mấy câu không thành tâm: “Ngô công tử, xin lỗi ngươi, bất quá Xuân Vũ từ trước đến nay luôn làm việc thoả đáng, ngươi thế nào lại duỗi tay qua đây vậy?”

Ngô Minh có chút sốt ruột, không rảnh cùng nàng cãi cọ: “Ta có chuyện cùng ngươi thương nghị.”

Bọn họ bên này động tĩnh rất lớn, hôm nay Hoan Hỉ trấn có tập, trong tửu lâu cũng là thời điểm buôn bán tốt nhất, vì vậy trong chốc lát, rất nhiều người đã tới vây xem.

Ngô Minh nhíu nhíu mi, bổ sung nói: “Là về việc hôn nhân giữa chúng ta.”

Ý tứ đại khái vẫn là muốn cùng nàng đơn độc nói chuyện.

Nhưng Sở Vân Lê cũng không có hứng thú, đã từ hôn nên nàng cũng không có tâm tình cùng hắn nhão nhão dính dính, thản nhiên nói: “Hôn sự đã lui, giữa chúng ta không còn quan hệ gì, không có gì không dám nói với người khác, nam nữ lại khác nhau, Ngô công tử có chuyện cứ nói thẳng.”

Mọi người vây quanh lại đây nghị luận sôi nổi, Ngô Minh cảm thấy có chút khó xử, bất quá có một số việc cần thiết phải nói, đã nhiều ngày rất nhiều người trong thôn Tam Nam đều hướng mẫu tử bọn họ đòi nợ, đặc biệt là sau khi Ngô mẫu đẩy lùi hạn trả mấy lần, vốn dĩ mấy nhà cảm thấy bọn họ còn có thể trả bạc cũng đứng ngồi không yên, lúc trước đã nói chờ Chu cô nương vào cửa liền trả bạc, hiện giờ hôn sự không thành, chỉ bằng thân thể Ngô mẫu gầy yếu cùng Ngô Minh kia tay chỉ có thể cầm bút thì đợi đến ngày tháng năm nào. Chuyện liên quan đến tiền bạc, lúc này thân phận Ngô Minh là người đọc sách cũng không đủ dùng, cũng đã nói nếu còn không trả bạc, liền đi tìm trấn trưởng phân xử.

Hắn muốn tham gia huyện thí, thanh danh người đọc sách nhất quan trọng, tất nhiên là không thể nháo ra mấy chuyện không dễ nghe, vì thế chỉ phải tới tìm Chu Minh Huyên. Vừa vặn hôm nay có tập, hắn biết một ít thói quen của nàng, muốn đến tìm người cũng đơn giản.

Vốn nghĩ nàng khả năng đối với hắn còn có mấy phần tình ý, rốt cuộc cảm tình lúc trước không phải quân không gả cũng không phải giả, sự tình có lẽ cũng không có hỏng bét như vậy, nhưng hiện giờ xem ra…… Nữ nhân này rõ ràng chính là muốn hắn ở trước mặt mọi người khó xử!

Một khi đã như vậy, cũng đừng trách hắn không khách khí.

Hắn thu liễm tươi cười, nghiêm mặt hỏi: “Chu cô nương, hôn sự giữa chúng ta đã lui, hôn thư đều đã dâng trả, vì sao không thấy Chu phủ trả lại cho Ngô gia các loại sính lễ ngày đó đưa tới, này không hợp quy củ.”

Việc này Sở Vân Lê thật đúng là không biết, bên cạnh Xuân Vũ thấp giọng nói: “Nô tỳ nghe nói, lão gia cùng Lý bà mối nói, những cái đó là bồi thường cho cô nương bị thương.”

Sở Vân Lê bừng tỉnh, có thể khiến Ngô Minh không cao hứng, nàng liền cao hứng, lập tức chỉ vào cái trán: “Đó là tiền thuốc của ta, vẫn là Ngô công tử cảm thấy sau khi làm ta bị thương thì không cần bồi thường, lại nói tiếp ngài tựa hồ còn không có tạ lỗi với ta? Chẳng lẽ người đọc sách chính là học mấy đạo lý như vậy?”

Sắc mặt Ngô Minh trở nên thận trọng, Chu phủ không muốn trả lại sính lễ, đạo lý cũng miễn cưỡng tạm được, bên Chu phụ hắn không ôm hy vọng. Vốn tưởng rằng Sở Vân Lê ngày thường hào phóng sẽ không để bụng từng đó bạc, lại làbị hắn chất vấn trước mặt nhiều người như vậy, có lẽ trong cơn tức giận sẽ nhả ra trả lại cho hắn, chỉ cần nàng lỡ miệng, lấy địa vị của Chu phủ ở Hoan Hỉ trấn cùng với tư thế Chu phụ sủng nàng, bạc này hẳn có thể lấy lại được tay.

Nói đến cùng, hắn vẫn là không tin Chu Minh Huyên mà không phải hắn thì không gả chỉ mới ngắn ngủn vài ngày liền coi hắn như người qua đường.

Hắn tâm niệm mấy vòng, sắc mặt hòa hoãn: “Ta thực xin lỗi ngươi là thật, tạ lỗi cũng là nên làm, chỉ là chút bạc đó đối với Chu phủ mà nói thì không tính là cái gì, nhưng đối với Ngô gia ta lại là một lượng bạc lớn, nhà ta nghèo khó, mẫu thân vì cho ta đọc sách cũng rất vất vả……”

Người chung quanh nghe vậy thì cảm giác có lý, liên tiếp gật đầu.

Sở Vân Lê lại một bước cũng không nhường: “Nếu ngươi thừa nhận là ngươi làm ta bị thương, còn hỏi ta đòi bạc? Không có đạo lý nào là nhà ngươi nghèo khó liền không cần phải bồi thường, bạc với ngươi quan trọng, vậy cái trán này của ta không quan trọng? Nếu là đập đầu tới choáng váng, ai bồi thường cho cha ta một cái nữ nhi?”

Nàng nói cũng có đạo lý.

Người chung quanh chen vào nói cũng không tốt, chỉ dám thấp giọng nghị luận sôi nổi.

“Ngươi chỉ biết tiền bạc!” Ôn Tuệ nhìn không được, căm giận nói: “Cảm tình đâu, lúc trước ngươi thích Ngô công tử như vậy, bức cha ngươi phải muốn cùng hắn đính hôn, hiện giờ vì chút bạc mà nháo thành như vậy, sau này nhớ lại, ngươi sẽ không hối hận?”

“Không hối hận!” Sở Vân Lê ngữ khí nghiêm túc, nhìn đầy người vậy xung quanh, nghiêm mặt nói: “Hắn hại ta bị thương, ta dù là đối với hắn có nhiều cảm tình, cũng sớm đã buông bỏ, hôn thư đã lui, Ngô công tử hại ta bị thương cũng đã bồi thường, sau này ta cùng hắn không còn liên quan!”

Mấy chữ "không còn liên quan" nói ra, Sở Vân Lê chỉ cảm thấy trái tim chợt buông lỏng, cả người nhẹ nhàng rất nhiều, nghĩ đến hẳn là nguyên thân cũng muốn nói mấy lời này.

Ôn Tuệ đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó trong mắt hiện lên vui mừng. Nhiều người như vậy đều nghe được lời này của nàng, ngày sau muốn quay đầu lại sợ là không thể.

Nhiều người hét hò ồn ào như vậy, còn may trước đó cũng đã ăn uống không sai biệt lắm, gà quay cho Chu phụ cũng đã chuẩn bị tốt, Sở Vân Lê dứt khoát đứng dậy hướng mọi người từ biệt đi xuống lầu.

Ra cửa lớn tửu lầu, có mấy phụ nhân mặc bố y bên kia nhìn thấy nàng xuống dưới, tựa hồ nhỏ giọng nói chuyện.

Sở Vân Lê cảm thấy có chút không đúng, bên tửu lầu này, phụ nhân bình thường trong thôn sẽ không tới đây. Nàng cũng không để ý, lên xe ngựa.

Xe ngựa chậm rãi rời đi, rèm xe rung lắc lộ ra khe hở, vừa vặn nhìn thấy Ngô Minh từ trong tửu lâu đi ra, mà mấy phụ nhân kia vây quanh lại hắn.

Nàng bừng tỉnh đại ngộ, đời trước sau khi Chu Minh Huyên vào cửa, còn giúp Ngô gia trả nợ, mấy phụ nhân nhìn thật sự quen mắt, rõ ràng là tới đòi nợ, không yên tâm còn đuổi theo hắn lên tới tửu lầu trên trấn, tức khắc tâm tình nàng càng tốt.

Cửa hàng son phấn Chu gia cách tửu lầu rất gần, chưởng quầy thấy người đến là nàng, tươi cười đi lên đón: “Cô nương tới, mới vừa rồi lão gia còn cùng biểu cô nương hỏi ngài đâu.”

Thẩm Thu Nghiên chạy tới bên này?

“Nàng ta đâu?” Sở Vân Lê thuận miệng hỏi.

Chưởng quầy mỉm cười tiếp nhận hộp đồ ăn trong tay Xuân Vũ, dẫn nàng vào cửa: “Lão gia đã cho người đưa nàng ta trở về, còn nói nàng ta gần nhất đừng ra cửa, hảo hảo chuẩn bị chờ gả.”