Hệ thống do dự một lúc mới thông báo.
[Đây là nhiệm vụ của ngài, tôi không thể can thiệp...trừ khi ngài dùng điểm tích lũy để mua vé dịch chuyển tức thời cho hai người.]
Phong Hà nghe xong thở dài, hỏi: “Bao nhiêu điểm?”
Hệ thống [1.000 điểm cho một người, một nửa giá cho người thứ hai.]
Phong Hà nghiến răng miễn cưỡng bỏ ra 1.500 điểm để mua hai vé.
Nơi này vẫn cách nhà cậu khá xa... Cậu không muốn song tu ở bên ngoài.
Sau khi hệ thống trừ điểm, Phong Hà cảm thấy có một lực hút kéo họ đi, chỉ một lát sau cậu và Giang Lưu Vân đã có mặt trong căn nhà mà nguyên chủ ở.
Ngôi nhà này rất đơn giản, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc giường, một cái tủ và một cái bàn. Trên bàn có gương, phấn hồng, bột màu và những thứ khác, ấm trà và cốc được đặt sang một bên.
Căn phòng tối om, không có đèn, chỉ có ánh trăng từ cửa sổ lọt vào, chiếu vài tia sáng nhàn nhạt xuống mặt đất.
Phong Hà đầu tiên dùng hết sức đẩy Giang Lưu Vân ra, cậu đi thắp một ngọn nến để thắp sáng căn phòng.
Sau khi nhìn rõ, cậu nhanh chóng cất phấn son, bột màu các loại trên bàn, cậu không muốn Giang Lưu Vân sáng hôm sau dậy sớm nhìn thấy mình và phát hiện ra việc cậu cố tình dụ dỗ hắn. Có thể nghĩ cậu là kẻ tâm thần, nếu không thì nghĩ cậu chỉ là một người đàn ông thích trang điểm?
Ngay khi Phong Hà thò mông xuống giấu những thứ này dưới gầm giường, Giang Lưu Vân đã áp sát vào chúng và lẩm bẩm “Thật tuyệt.”
Phong Hà lại sử dụng bùa chú, nhẹ nhàng nói: “Thiếu hiệp, ta rất nóng bỏng phải không? Ngài rất muốn ta.”
Nói xong cậu đặt tay lên cổ Giang Lưu Vân, ánh mắt Giang Lưu Vân tối tăm đáng sợ, ôm lấy Phong Hà, hôn lên đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của cậu.
Nó có vị đúng như hắn tưởng tượng, thật ngọt ngào...
Phong Hà trải qua một đêm thoải mái trong không gian của hệ thống, chương trình hệ thống thay mặt cậu hoàn thành nhiệm vụ song tu, ngày hôm sau khi bầu trời tờ mờ sáng, cậu được dịch chuyển trở lại cơ thể.
Phong Hà vừa mở mắt, liền cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng, cậu bị Giang Lưu Vân ôm chặt trong ngực, Giang Lưu Vân l*иg ngực rất rộng, Phong Hà liền dựa vào ngực. Hai người họ rất thân mật với nhau.
Phong Hà có chút cứng ngắc, nhắm mắt lại, muốn đợi Giang Lưu Vân tỉnh lại. Nếu không, cậu sẽ không có cách nào thoát khỏi vòng tay của Giang Lưu Vân bằng chính sức lực của mình.
Cánh tay này... to gần bằng cái đùi của cậu...
Phong Hà vô cùng mệt mỏi, ngủ thϊếp đi sau một lúc.
Phong Hà đêm qua đã sử dụng kỹ thuật song tu của quỷ tộc, giờ đây cậu cảm thấy cơ thể mình tràn đầy những nguồn năng lượng ma pháp mới.
Chỉ là Phong Hà là vốn dĩ phế vật, cái gì cũng không biết, cho dù trong cơ thể có linh lực cũng không biết cách sử dụng.
Kỳ thực, Giang Lưu Vân đã phát hiện ra thân thể phù hợp để song tu của Phong Hà đêm qua khi hắn cùng Phong Hà làʍ t̠ìиɦ, sau khi làm chuyện đó với cậu, hiển nhiên hắn cảm thấy kỹ năng của mình đã tiến bộ rất nhiều, nhưng ở đồng thời, hắn cũng cảm thấy một tia năng lượng hắc ám dường như thoát ra từ đan điền của mình, nhưng hắn đã mạnh mẽ trấn áp nó.
Tuy rằng Giang Lưu Vân bị thuốc kí©ɧ ɖụ© mê hoặc, thuật quyến rũ chi phối, nhưng hắn vẫn duy trì được một tia sáng suốt.
Mãi đến rạng sáng, Giang Lưu Vân mới bị ánh nắng chói chang đánh thức, cau mày muốn cử động cánh tay.
Nhưng hắn phát hiện trong ngực hắn vẫn còn có một người cuộn tròn trong ngực hắn, cũng đang bị hắn ôm trong lòng, tựa hồ vô cùng mệt mỏi, ngủ say, hai má cũng bị nhiệt độ của hắn làm cho nóng đỏ bừng. Làn da dưới lớp quần áσ ɭóŧ mỏng có màu trắng như tuyết, bên dưới hiện lên vài vết bầm tím, trên xương quai xanh hình dáng đẹp mắt của cậu cũng có vài vết răng.
Giang Lưu Vân sửng sốt một lát, trong lúc nhất thời, ý niệm lại quay trở lại. Đêm qua hắn bị trúng thuốc kí©ɧ ɖụ©, xem ra người này đã mang hắn về và giải độc cho hắn.
Hắn nhớ đến khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của chàng thiếu niên này và từng lời cậu nói với hắn đêm qua.
Giang Lưu Vân không hiểu tại sao, nhưng nhìn thấy Phong Hà ngủ ngon lành trong ngực hắn, trong lòng hắn có một loại cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, rất vi diệu.
Trong khi Giang Lưu Vân đang nhìn vào khuôn mặt của Phong Hà, cậu dường như bị làm phiền bởi cường độ ánh sáng mặt trời, cậu cau mày và yếu ớt tỉnh dậy.
Giang Lưu Vân đột nhiên căng thẳng, không dám cử động, sau khi Phong Hà tỉnh lại có chút choáng váng, rất đáng yêu. Cậu trợn mắt, hình như vừa mới nhìn thấy Giang Lưu Vân, sắc mặt thay đổi trong chốc lát, cuối cùng nở nụ cười.
Nói: “Ngài tỉnh lại rồi à... Đêm qua ngài quá mạnh mẽ, ta không chống cự được...” Nói xong, cậu nặn ra hai giọt nước mắt, vẻ mặt đau lòng.
Hệ thống nghĩ có chút buồn cười, Phong Hà nhất định khó có thể ép ra hai giọt nước mắt này.
Phong Hà cảm thấy đêm qua Giang Lưu Vân rơi vào sự quyến rũ của cậu, và mong đợi rằng hắn sẽ không nhớ nhiều chi tiết như vậy, dù sao đêm qua vẫn là Giang Lưu Vân chủ động, cho dù cậu là người đã quyến rũ hắn trước....
Kỹ năng quyến rũ của Phong Hà quả thực có tác dụng mạnh mẽ gây lú lẫn và ảo giác, nhưng cậu đã đánh giá thấp sự tỉnh táo của Giang Lưu Vân và sự liêm khiết bên trong hắn.
Giang Lưu Vân bối rối, chính là Phong Hà đêm tìm tới hắn, dụ hắn ở lại đây.
Bây giờ hắn mới nhận ra rằng sự xuất hiện của Phong Hà là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cộng với năng lượng hắc ám kỳ lạ trong đan điền của hắn, hắn lập tức trở nên cảnh giác với Phong Hà.
Tuy nhiên, chuyện này phần lớn vẫn là lỗi của hắn, nên Giang Lưu Vân thành tâm xin lỗi Phong Hà: “Thật xin lỗi, tối qua ta đã làm việc thất lễ. Ngươi đừng lo, ta sẽ chịu trách nhiệm với ngươi.”
Sau khi nghe điều này, Phong Hà ngẩng đầu lên và nhìn Giang Lưu Vân với đôi mắt đẫm nước, chờ đợi những lời tiếp theo của hắn.
Giang Lưu Vân nhìn vào mắt cậu, tim thắt lại, trong lòng không thể khống chế được tình yêu cùng niềm vui trào dâng.
Sau đó, hắn nói: “Khi nào ta hoàn thành xong nhiệm vụ, sẽ đưa ngươi trở lại Thanh Vân Phái. Ngươi có sẵn lòng làm đạo lữ của ta không?”
Phong Hà nhìn Giang Lưu Vân chậm rãi nói: “Ta không thể làm đạo lữ của ngài, tư chất của ta quá kém, không xứng với ngài một chút nào, ta chỉ muốn đến Thanh Vân phái, trở thành đệ tử ngoại môn tu luyện.”
Giang Lưu Vân nghe được lời này có chút thất vọng, nói: “Ngươi rất tốt, ta không ghét bỏ ngươi.”
Nhưng khi hắn nhìn vào đôi mắt kiên định của Phong Hà, yết hầu của hắn cử động, hắn không nói gì nữa. Giang Lưu Vân chỉ gật đầu và nói sẽ đồng ý với yêu cầu của Phong Hà.
Phong Hà nói nhiều như vậy, mới nhận ra hai người vẫn đang ôm nhau với tư thế mập mờ, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm: “Ta đứng dậy được không? Ta muốn đi tắm...”
Giang Lưu Vân đứng dậy, trước tiên hắn nhặt y phục của mình trên mặt đất và nhanh chóng mặc vào, sau đó đưa y phục của Phong Hà cho cậu.
Phong Hà chỉ mặc mỗi qυầи ɭóŧ lên dọn giường, tuy sau này không cần phải sống ở đây nữa nhưng Phong Hà vẫn làm, sau đó cậu ra sân định múc nước giếng tắm rửa.
Sau khi ra ngoài, cậu nhìn thấy Giang Lưu Vân đã mang hai thùng nước lớn vào bếp đun sôi.
Có lẽ là do Giang Lưu Vân nhiều tinh lực, tuy rằng cậu không thể sử dụng, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được tác dụng của linh lực, sau khi kết thúc lần này, toàn thân cảm thấy đau nhức, nhưng không ảnh hưởng đến việc xuống khỏi giường và đi lại.
Phong Hà đem khăn trải giường và quần áo bẩn ra giếng giặt, Giang Lưu Vân thấy vậy, bỏ củi trong tay xuống, đi tới nói: “Hiện tại ngươi có thể đi tắm rồi, nước đã đun sôi rồi, cứ đặt những thứ này xuống, ta sẽ giặt.”
Phong Hà nhìn tấm ga trải giường bị ố màu với vẻ mặt đỏ bừng, nhưng nguyên chủ bản chất là một người rất ích kỷ, nếu ai đó có thể giúp cậu ta thì cậu ta sẽ không bao giờ tự mình làm việc đó.
Vì thế cậu do dự một lát, quyết định giao việc cho Giang Lưu Vân.