Chương 26: Thế giới tu luyện ngu ngốc

Nước trong nồi dần sủi bọt, hơi nước không ngừng tràn ra, nước đã sôi.

Giang Lưu Vân múc nước vào xô, sau đó đi theo Phong Hà đổ nước nóng vào bồn tắm trong phòng. Sau khi lấy nước lạnh pha để điều chỉnh nhiệt độ nước, Phong Hà vào phòng tắm, Giang Lưu Vân trực tiếp tạt nước tắm ngay ở bên ngoài, dùng thuật tẩy rửa để làm sạch cơ thể.

Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, hắn nhận ra mình thực sự quên rằng có thể sử dụng thuật làm sạch, nếu không hắn sẽ ngay lập tức làm sạch cậu khi Phong Hà nói muốn đi tắm.

Giang Lưu Vân niệm chú và dọn dẹp tất cả khăn trải giường và quần áo mà Phong Hà mang theo.

Sau khi Phong Hà tắm xong đi ra, nhìn thấy Giang Lưu Vân đã đợi mình hồi lâu, cậu chợt nhớ ra trong cơ thể mình còn rất nhiều linh lực không thể hấp thụ.

(Từ đây thay đổi xưng hô cho tự nhiên)

Cậu vừa định hỏi Giang Lưu Vân làm sao có thể sử dụng linh lực này cho chính mình, nhưng Giang Lưu Vân đã nói: “Đúng rồi, sáng nay khi thức dậy trong cơ thể cậu có cảm thấy có gì khác thường không? Ví dụ như cậu cảm thấy linh lực dồi dào.”

Phong Hà trong lòng cảm thấy vui mừng, làm theo lời của Giang Lưu Vân, vui vẻ nói: “Ta cảm nhận được. Cơ thể dường như tràn đầy linh lực, nhưng ta không biết cách sử dụng.”

Nghe vậy, Giang Lưu Vân trực tiếp nói với Phong Hà: “Thể chất của cậu giống như một cái lò. Đêm qua, cơ thể của ta có lẽ đã tự động sử dụng phương pháp song tu với cậu nên kỹ năng đã được cải thiện rất nhiều, song tu sẽ giúp chúng ta đạt được lợi ích chung. Vì vậy, cậu cũng có khá nhiều linh lực.”

Phong Hà bị sốc khi nghe điều này. Trên thực tế, chính cậu là người đêm qua dùng ma pháp dẫn dắt, tuy rằng có được lợi ích, nhưng Giang Lưu Vân kỳ thực cho rằng vấn đề là từ mình.

Phong Hà cảm thấy như mình sống sót sau một thảm họa, đây là lần đầu tiên cậu đến thế giới tu tiên và không biết bất kỳ quy tắc nào, may mắn thay, bí mật không bị tiết lộ.

Giang Lưu Vân nói xong, bình tĩnh quan sát biểu tình của Phong Hà, không có gì đáng ngạc nhiên, hắn thấy sắc mặt cậu tái nhợt trong chốc lát, sau đó có chút thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng nét mặt trở lại bình thường.

Nhưng những thay đổi này chỉ diễn ra trong chớp mắt.

Vậy mục đích Phong Hà tiếp cận hắn là gì?

Giang Lưu Vân thẳng thắn nói: “Ta sẽ dạy cậu cách hấp thu những linh lực này. Chúng có thể cải thiện thể chất của cậu, giúp đỡ việc tu luyện sau này ở Thanh Vân Môn.”

Phong Hà gật đầu và đồng ý ngay lập tức.

Giang Lưu Vân nói: “Bây giờ hãy giữ nội tâm bình tĩnh và tĩnh lặng, ngồi xếp bằng, trong chốc lát cậu sẽ cảm thấy một lực hút ở bụng, hút lấy linh lực trong cơ thể cậu. Đây là đan điền.

Từ nay trở đi, cậu phải thường xuyên luyện tập hấp thu linh khí. Theo thời gian, sau khi kết thành kim đan sẽ dễ tu luyện hơn, từ đó có thể tiến bộ trong tu luyện.”

Phong Hà vui mừng khôn xiết, nhanh chóng bắt đầu luyện tập theo lời của Giang Lưu Vân chỉ thị, cậu tìm một chỗ sạch sẽ ngồi thiền, bên cạnh có Giang Lưu Vân quan sát hắn. Phong Hà cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, vứt bỏ mọi suy nghĩ xao lãng, nhanh chóng hấp thụ linh lực.

Giang Lưu Vân bên cạnh cau mày, tại sao cậu lại ham muốn thành công nhanh chóng và thu lợi tức thời như vậy?

Hắn nghiêm túc nói: “Hãy từ từ thôi, việc vội vàng để đạt được thành công nhanh chóng trong luyện tập là điều cấm kỵ!”

Phong Hà choáng váng khi nghe điều này và làm theo lời cảnh báo của Giang Lưu Vân.

Đây là lần đầu tiên Phong Hà tiếp xúc với việc tu tiên, cậu đặc biệt nghiêm túc với việc này.

Cậu cũng chịu ảnh hưởng từ tính cách của nguyên chủ và có niềm đam mê đặc biệt mãnh liệt với việc tu luyện trường sinh bất tử.

Nguyên chủ từ nhỏ sống ở chợ, quen chật vật, hiểu rõ bản chất của nhiều người bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh nên phải sống ở dưới chân người khác vì cậu ta quá yếu đuối, vẫn có kẻ muốn lợi dụng cậu ta, nguyên chủ bị bán vào nhà chứa.

Mong muốn lớn nhất của cậu ta là dấn thân vào con đường tu luyện tâm linh, nâng cao năng lực của mình và trừng phạt nghiêm khắc những kẻ đã bắt nạt mình.

Phong Hà mất khoảng một giờ để hấp thụ toàn bộ linh lực trong cơ thể, Giang Lưu Vân luôn trông chừng cậu, khi thấy đã hấp thụ toàn bộ linh lực, hắn hỏi cậu cảm thấy thế nào.

Phong Hà vui vẻ nói: “Phương pháp của ngài thật sự hữu ích. Bây giờ cơ thể ta cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.”

Giang Lưu Vân cười nói: “Cậu phải luyện tập nhiều hơn trong tương lai.”

Nền tảng vẫn còn quá kém.

Thật ra Phong Hà phải mất một giờ mới hấp thu được, hoặc là năng khiếu quá kém hoặc là gân cốt bị tổn thương, nhưng trước đó hắn đã kiểm tra, gân cốt còn nguyên vẹn nên lý do là cậu có thân xác phàm trần, nhưng năng khiếu của cậu quá kém.

Kỳ thật tư chất kém như vậy thậm chí không thể trở thành đệ tử ngoại môn, nhưng điều này cũng chỉ cho thấy người này căn bản không có uy hϊếp gì, có đem cậu về môn cũng không có gì.

Suy nghĩ một lát, Giang Lưu Vân chợt ý thức được chính mình tựa hồ không biết nên xưng hô như thế nào người trước mặt, liền hỏi: “Nhân tiện, ta cũng không biết gọi cậu là gì đây.”

Phong Hà sửng sốt và nhận ra rằng cậu chưa nói cho Giang Lưu Vân biết tên của mình, bởi vì cậu đã biết chi tiết về Giang Lưu Vân, và hắn cũng không chủ động hỏi cậu trước đó, nên cậu đương nhiên không nghĩ tới việc giới thiệu bản thân với hắn.

Phong Hà nhanh chóng mở miệng nói: “Tên ta là Phong Hà.”

Sau khi Giang Lưu Vân gật đầu tỏ ra biết, Phong Hà bắt đầu giả vờ như không biết gì về Giang Lưu Vân.

Cậu nhẹ nhàng hỏi: “Vậy ngài tên là gì?”

Giang Lưu Vân sửng sốt một chút, hắn cho rằng Phong Hà hẳn là dựa vào biểu hiện trước đó biết được thân phận của hắn.

Nhưng hắn vẫn nói với Phong Hà tên của mình: “Giang Lưu Vân.”

Phong Hà sau đó nhẹ nhàng gọi “Giang Lưu Vân”.

Giang Lưu Vân sững sờ, tai không khỏi đỏ lên.

Tại sao lại gọi hắn như vậy nếu cậu không muốn trở thành đạo lữ của hắn.

Giang Lưu Vân giả vờ bình tĩnh, hỏi Phong Hà còn muốn mang theo thứ gì không, nếu không sẽ trực tiếp dẫn cậu đi gặp sư huynh đệ, sau khi hoàn thành nhiệm vụ và trở về Thanh Vân Môn.

Phong Hà sau đó quay lại và lấy một chiếc túi đựng tất cả tiền tiết kiệm trong nhiều năm, cậu cũng mang theo hai bộ quần áo, cả hai đều là đồ mới, chúng được đặc biệt mua để quyến rũ Giang Lưu Vân, có lẽ lúc đó nguyên chủ cũng không ngờ rằng mình sẽ thành công ngay từ lần đầu tiên.

Giang Lưu Vân nhìn Phong Hà đã thu dọn đồ đạc xong, ra hiệu cho cậu đi theo mình.

Nhà trọ nơi sư huynh đệ của hắn ở cách nhà Phong Hà không xa, hắn không có ý định sử dụng phép thuật để đến đó, dù sao đây cũng vẫn là nhân giới.

Phong Hà xách hành lý đi theo Giang Lưu Vân như một cô con dâu nhỏ, Giang Lưu Vân sải bước tiến về phía trước, một lúc sau hắn đã bỏ xa Phong Hà một đoạn, cậu bị tụt lại phía sau.

Phong Hà nhịn không được hét lên: “Giang Lưu Vân, ngài có thể đi chậm lại chờ ta được không.”

Giang Lưu Vân quay đầu lại và nhận thấy Phong Hà đã bị bỏ lại ở phía sau một khoảng rất xa so với hắn. Liệu có phải hành lý có nặng quá không? Hắn có chút khó chịu bước về phía Phong Hà, hắn đã quen ở một mình, cũng không có ý định đợi người khác.

Phong Hà nhìn thấy Giang Lưu Vân đi về thì thở phào nhẹ nhõm, khi Giang Lưu Vân xách hành lý qua chỗ hắn, Phong Hà không từ chối mà chỉ nhìn hắn một cách cảm kích.

Giang Lưu Vân nhếch khóe miệng, hành lý này tựa hồ không có chút trọng lượng nào, Phong Hà chỉ là đang đi quá chậm mà thôi.

Hắn đã đi suốt một ngày đêm không về, không biết các sư huynh đệ có lo lắng cho hắn không, nhưng họ nên mau chóng trở về.

Giang Lưu Vân sau đó nói với Phong Hà: “Cậu có muốn ta cõng cậu trên lưng không? Sẽ đi nhanh hơn.”

Phong Hà do dự một lúc rồi đồng ý mà không do dự một chút nào, nếu do dự thì sẽ có trái với tính cách của nguyên chủ.