Chương 22

Thịnh Noãn gật đầu: "Nghe ý của vị bác sĩ kia, cơ hội phẫu thuật lần này là vô cùng hiếm có, tôi nghĩ, dù có chuyện gì, cậu cũng không thể để mất cơ hội lần này không phải sao?"

"Đến nỗi căn nhà của cậu, sau này, cậu và dì....."

"Dì cũng cần một nơi để ở... nếu bán căn nhà, sau này, gánh nặng của cậu sẽ nặng hơn, cũng không có cách nào chăm sóc tốt cho dì, cậu nghĩ sao?"

Diệp Nam Vỹ đứng im ở đó.

Trong tiềm thức của anh không hề tin tưởng... Nhưng hiện tại, anh không còn sự lựa chọn nào khác.

Anh có thể kiên quyết từ chối cô, nhưng mẹ của anh phải làm như thế nào, bệnh của bà không thể kéo dài thêm nữa, cũng rất khó đợi được cơ hội bác sĩ Lauren quay lại Trung Quốc.

Cho nên, bất kể Thịnh Noãn muốn làm gì.... Đây đều là cơ hội cuối cùng của anh.Nghĩ đến đây, Diệp Nam Vỹ chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, gằn từng chữ một: "Được."

Anh nói: "Tôi viết giấy nợ cho cậu..."

Anh biết tiền này chắc chắn sẽ không dễ dàng có được, sau này Thịnh Noãn cũng không biết lại làm thế nào để trêu chọc và làm nhục anh.

Nhưng không có gì, chỉ cần có thể cứu mẹ, anh có thể chơi cùng cô....

Thịnh Noãn ngay tại chỗ chuyển bốn mươi vạn tệ qua cho Diệp Nam Vỹ: "Trừ bỏ phí phẫu thuật, chăm sóc và theo dõi sau đó chắc chắn sẽ tốn rất nhiều tiền, tôi chuyển cho cậu nhiều một chút."

Diệp Nam Vỹ nhìn nhắc nhở chuyển khoản, mím môi , tâm tình phức tạp.

Thịnh Noãn lại nói: "Dù gì cũng đã là người yêu, nếu có yêu cầu gì cần giúp đỡ, cậu cũng có thể tìm tôi, tôi.... sẽ tận lực giúp đỡ cậu."

Diệp Nam Vỹ nhỏ giọng thì thầm: "Cảm ơn cậu."

Bất kể như nào, số tiền này thật sự rất quan trọng.

Thịnh Noãn khách khí chào tạm biệt, sau đó rời khỏi bệnh viện.....

Ra khỏi bệnh viện, cô thở ra một hơi dài.

Cho dù Diệp Nam Vỹ nghĩ thế nào, nếu lần này cô thực sự giúp đỡ anh, vậy ít nhất sau này anh chắc hẳn cũng sẽ không tra tấn cô đến chết.....

Buổi tối, Thịnh Noãn nhận được cuộc gọi khác từ Leslie Norman.

Ngay khi cô đang nói chuyện với người đàn ông có giọng điệu lẩm cẩm này với một chút kiềm chế nhưng tràn đầy vui vẻ, dịch vụ chăm sóc khách hàng đã gửi lại cho cô thông tin về vụ tai nạn của Leslie mà cô đã hỏi lần trước.

Dựa theo tư liệu mà dịch vụ chăm sóc khách hàng cung cấp, ba ngày sau Leslie sẽ tham gia một buổi yến tiệc, sau đó uống một ly rượu bị hạ độc, sau khi trúng độc, tình trạng sức khỏe nhanh chóng giảm sút...Điều này cũng mở đường cho cái chết của ông sau này.

Gia tộc Norman rất lớn, tranh giành quyền lực khắp nơi, Leslie sau khi bị trúng độc thân thể yếu ớt, tình hình của ông trở nên tồi tệ hơn, cuối cùng ông bị kẻ thù tính kế hại chết.

Lắng nghe giọng điệu yêu thương của người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại, nghĩ đến trải nghiệm của mình và cái kết, trong tim Thịnh Noãn chợt thắt lại.

Dừng một chút, cô đột nhiên thay đổi chủ đề, kể về chuyện chính mình đã gặp phải ác mộng.

Leslie lập tức an ủi cô đó chỉ là một giấc mơ, và Thịnh Noãn đã kể ông nghe về giấc mơ của cô, nói rằng cô mơ thấy ông ba ngày sau sẽ tham dự buổi tiệc gia đình của nhà Valenza, uống một ly rượu đỏ trong khay của người phục vụ, sau đó ngã xuống và nôn ra máu......

Thịnh Noãn trông có vẻ sợ hãi, cô nói: "Con thấy daddy mặc một chiếc áo màu xanh, đeo chiếc nơ con tặng, trên nơ dính đầy máu.... Daddy, con thật sự rất sợ."

Ở phía bên kia điện thoại, Leslie đã rơi vào im lặng.

Ba ngày sau ông thật sự sẽ đến nhà Valenza dự tiệc....Tại sao công chúa nhỏ của ông lại mơ thấy giấc mơ như vậy?

Trùng hợp sao?

Chính tại lúc này, trợ lý gõ cửa văn phòng, cầm một bộ lễ phục đi vào.

"Tiên sinh, đây là bộ lễ phục để dự tiệc vào ba ngày sau, ngài nhìn qua thấy thế nào? Tôi cảm thấy bộ lễ phục này và dây nơ lần trước tiểu thư tặng ngài rất là phù hợp."

Leslie quay đầu lại, nhìn bộ lễ phục màu xanh trong tay trợ lý, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng.

Nhưng giọng điệu của ông không thay đổi chút nào, giọng nói mềm mại không khỏi an ủi cô công chúa nhỏ đang liên tục xin ông không tham gia dự tiệc hay uống rượu, giả vờ đồng ý với cô rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, người đàn ông cao lớn với bộ tóc vàng và con ngươi màu xanh đậm, đầy uy nghiêm và tao nhã, ngồi sau bàn làm việc lặng lẽ nhìn bộ lễ phục màu xanh lam, vẻ mặt trầm lặng.

-------

Hết chương 22.