Cô không muốn đối địch với bọn họ, nhưng hiện tại là Thịnh Miên chủ động nhắm vào vu hại cô... Cô không thể nào chập nhận được chính là bị người khác mưu hại.Trên gương mặt Thịnh Noãn vẫn điềm tĩnh như trước, nhưng ánh mắt lộ rõ vẻ khẩn trương, Diệp Nam Vỹ ánh mắt trào phúng lướt qua, nhưng giây sau, anh gật đầu: "Thưa thầy, là em tự nguyện."
Chủ nhiệm giáo vụ lập tức bị nghẹn.
Bên cạnh, Thịnh Miên lén lút mím chặt môi, nhưng cô ta rất nhanh đã lại thả lỏng.
Cô ta không nhất định phải làm rõ điều này, từ đầu đến cuối, không ai có thể chứng minh Thịnh Noãn đẩy cô ta, đồng thời cũng không ai có thể chứng minh cô không đẩy.
Cũng bởi vì vậy, Thịnh Miên chủ động bước lên phía trước: "Thầy giáo, em xin lỗi, chuyện này em cũng có lỗi, em không truy xét kỹ, chuyện này dừng ở đây đi, có được không ạ?"
Chủ nhiệm giáo vụ vẻ mặt khó coi, hung hăng nhìn Thịnh Noãn, dừng một chút, sầm giọng mở miệng: "Các em lên lớp trước, chuyện này phải xử lý thế nào, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ."
Thịnh Noãn quay người rời đi trước, đầu cũng không ngoảnh lại...
Khi về tới lớp học, bài đã giảng được một nửa.
Thịnh Noãn hô to "báo cáo" sau đó đi vào lớp, người trong phòng học đều nhìn cô, ánh mắt khác nhau, vẫn có người đang thì thầm rỉ tai nhau.
Cô giả vờ như không nhận ra điều gì, yên lặng ngồi trên ghế của mình.
Bạn cùng bàn của cô là một thành viên của đám chị em nhựa trước đây, thấy Thịnh Noãn ngồi xuống, có chút ghét bỏ ngồi dịch sang một bên.
Thịnh Noãn cũng giả vờ không thấy, không quan tâm.
Ngay sau đó, nữ sinh kia không nhịn được nữa, nhỏ giọng nói: "Cậu có phải là vì ghen ghét Cố hot boy đối tốt với Thịnh Miên, nên mới ở khắp mọi nơi tranh giành với cô ta?"
Thịnh Noãn mím môi, dừng một chút, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô gái: "Giữ im lặng trước những chuyện mình không tận mắt chứng kiến là sự khôn ngoan cơ bản nhất trong cuộc sống."
Nữ sinh kia nghẹn lại, sau đó bĩu môi nhìn ra chỗ khác, không quan tâm cô nữa...
Thịnh Noãn cũng không nói gì nữa...
Buổi tối về đến nhà, cô cũng không đem chuyện này kể lại với Thịnh Linh San... Bởi vì cô sớm đã quen một mình trải qua mọi thứ.
Tắm xong nằm xuống giường, điện thoại của cô hiện lên một tin nhắn, là ảnh chụp màn hình tăng cấp trò chơi Diệp Nam Vỹ gửi qua.
Vẫn chưa tới cấp 85, anh chỉ là báo cáo tiến độ của anh với cô.
Sau đó Diệp Nam Vỹ lại nói xin lỗi cô, sau đó yêu cầu được ở bệnh viện vài ngày để chăm sóc mẹ, hỏi cô có thể để chuyện lên cấp hơi muộn hơn vài ngày.
Thịnh Noãn đương nhiên bằng lòng, sau đó hỏi dò Diệp Nam Vỹ về tình hình bệnh của mẹ anh, nói bản thân quen biết một vị bác sĩ, có lẽ có thể giúp anh.
Diệp Nam Vỹ không hề để tâm đến lời của người bạn trên mạng này, nhưng có thể là do người bạn trên mạng gọi là Nghịch Thiên Cải Mệnh này luôn thể hiện sự thân thiện, bản thân Diệp Nam Vỹ trong lòng cũng có một phần vạn hy vọng, nên là anh đã nói về bệnh của mẹ mình.
Anh biết, nước Y có một vị bác sĩ là chuyên gia về phương diện này, đã từng làm qua rất nhiều cuộc phẫu thuật tương tự như tình trạng của mẹ anh, và tất cả đều thành công.
Nhưng anh không có năng lực đưa mẹ ra nước ngoài chữa trị... cho dù bán đi căn nhà nhỏ bọn họ đang ở cũng vẫn thiếu rất nhiều.
Chi phí xuất ngoại và chi phí điều trị cộng lại vốn dĩ là con số trên trời.
Nhưng giây sau, anh nhận được một tin nhắn Nghịch Thiên Cải Mệnh gửi qua.
Nghịch Thiên Cải Mệnh: [Tôi biết bác sĩ Lauren, ba tôi quen ông ấy, như này đi, tôi hỏi ba tôi xem có thể thuyết phục ông ấy đến Trung Quốc.... bác sĩ Lauren vẫn luôn muốn đến Trung Quốc khảo sát.]
Diệp Nam Vỹ ngẩn ra một lúc, có chút choáng váng, định thần lại liền không nhịn được bật cười.Ba cô quen bác sĩ Lauren, còn có thể mời ông ấy đến Trung Quốc?
Cũng không biết người bạn trên mạng ở bên kia bao tuổi rồi....e rằng chỉ là một bạn nhỏ mới dám nói ăn nói lung tung như vậy..
Diệp Nam Vỹ căn bản không tin là thật, khách khí cảm ơn, sau đó cũng không có hứng thú tiếp tục trao đổi với đối phương, tìm một cái cớ rồi vội vàng rời đi.
Hai ngày sau, tình hình của Thịnh Noãn ở trường học càng tồi tệ hơn.
Đầu tiên là một bạch phú mỹ nổi tiếng cao ngạo, nhưng sau đó bị người ta vạch trần là bạch phú mỹ giả, ngay sau đó lại ở trước mặt mọi người mấy lần bắt nạt hoa khôi của trường, Thịnh Miên.... tất cả mọi người đều biết là cô bởi vì ghen ghét, cố tình đối địch với Thịnh Miên.
Cô đi đến đâu cũng sẽ gặp phải những ánh mắt khác nhau, những nữ sinh trong lớp kia cũng nửa có nửa không cô lập cô.
Thịnh Noãn trong lòng dĩ nhiên có chút khó chịu, chỉ là cô không biểu hiện ra bên ngoài, liên lạc với ba cô Leslie hỏi thăm về nơi làm việc của bác sĩ Lauren, cũng không đề cập nửa lời đến tình hình của mình ở trường.
Cô nói với ba cô Leslie là cô ở trường mọi thứ đều rất tốt, sau đó Leslie cũng hứa sẽ sắp xếp để bác sĩ Lauren tới Trung Quốc càng sớm càng tốt.
Thịnh Noãn không biết là, sau khi gác máy xong, Leslie lại ra ngoài gọi một cuộc điện thoại khác.
"Sắp xếp người bên cạnh Ivy, ta muốn biết tất cả mọi thứ về con bé."
Ivy Norman là tên khác của Thịnh Noãn.
Trước đây, Leslie lo lắng con gái không vui, nên chỉ là bảo người từ xa quan sát bảo vệ cô và người thân an toàn, nhưng hiện tại..... công chúa nhỏ của ông rõ ràng là đã phải chịu ấm ức.
Cô thậm chí đều không kể với ông.
Nghĩ đến điều này, đôi mắt luôn ủ rũ của người đàn ông đầy giận dữ và lạnh lùng.
Cho dù là công chúa nhỏ có nổi giận với ông, ông cũng không thể để cô chịu một chút ủy khuất.....
-----------
Hết chương 18.