Chương 17

Trong phòng làm việc, chủ nhiệm giáo vụ nghiêm mặt.Thịnh Miên vừa mới kể lại về việc hai người họ đã cãi nhau, và sau đó Thịnh Noãn đã đẩy cô ta.

"Thầy giáo, Thịnh Noãn chắc không phải cố ý đâu..."

Chủ nhiệm giáo vụ nhìn vẻ mặt đau khổ của Thịnh Miên, lại nhìn Thịnh Noãn, ngay lập tức vẻ mặt trở nên khó coi: "Tại sao em lại ra tay đẩy bạn cùng lớp?"

Thịnh Noãn nhìn thẳng vào mắt của chủ nhiệm giáo vụ: "Em không có đẩy chị ta.."

Bên cạnh, Cố Lan Phong lạnh giọng mở miệng: "Không có? Cô cũng không tát cô ấy?"

Thịnh Noãn ngẩng đầu nhìn Cố Lan Phong, nói từng từ một: "Tôi tát chị ta là bởi vì chị ta vu oan cho tôi, tôi muốn biết, cậu tận mắt nhìn thấy tôi đẩy chị ta sao?"

Cố Lan Phong chợt giật mình.

Anh đích thực không tận mắt chứng kiến Thịnh Noãn đẩy người, nhưng mà, cái này còn cần phải nghĩ sao?

Cô sớm đã trở thành phạm nhân rồi...

Nhưng anh đích thực không tận mắt nhìn thấy, vì vậy nên Cố Lan Phong không nói gì.

Chủ nhiệm giáo vụ lại hỏi: "Hai người các em vì sao lại phát sinh tranh cãi?"

Thịnh Miên nhỏ giọng nói: "Thịnh Noãn là em họ của em, em nghe nói gần đây cô ấy thường xuyên bắt nạt bạn học Diệp Nam Vỹ, bắt cậu ấy chạy vặt, vì vậy muốn khuyên nhủ cô ấy một chút."

Diệp Nam Vỹ luôn đứng đầu lớp, mặc dù gia cảnh nghèo khó, nhưng tài đức vẹn toàn, là bảo bối tâm can của giáo viên trong trường.... Nghe tới Thịnh Noãn vậy mà có thể còn bắt nạt Diệp Nam Vỹ, sắc mặt chủ nhiệm giáo vụ ngay lập tức trở nên khó coi hơn, trực tiếp gọi điện thoại bảo người gọi Diệp Nam Vỹ qua văn phòng.

Không lâu sau, Diệp Nam Vỹ gõ cửa: "Vào đi."

Chủ nhiệm giáo vụ trực tiếp hỏi anh: "Bạn học Thịnh Miên nói, Thịnh Noãn vẫn luôn bắt nạt em, bắt em chạy vặt? Có chuyện này không?"

Thịnh Miên hơi ngẩng đầu nhìn về hướng Diệp Nam Vỹ...... Diệp Nam Vỹ nhớ rằng anh nợ cô ta một ân tình.

Dừng một lúc, Diệp Nam Vỹ mở miệng: "Cô ấy trả tiền rồi."

Cũng đồng nghĩa với việc đã ngầm xác thực chuyện chạy vặt.

Sắc mặt của chủ nhiệm giáo vụ lập tức thay đổi, đập bàn một cái bịch, chỉ vào Thịnh Noãn: "Bắt nạt bạn học? Trả tiền? Thịnh Noãn, em từ đâu học được thói xấu đó, hả? Lập tức quay về viết bản kiểm điểm, còn có, gọi phụ huynh tới trường một chuyến, chuyện này em phải nghiêm túc thực hiện."

Chủ nhiệm giáo vụ sắc mặt tức giận, Thịnh Miên cúi đầu đứng đó, rất giống có chút thiệt thòi, nhưng đáy mắt hiện nên một tia nhởn nhơ và đắc ý.

Lúc này, Thịnh Noãn ngẩng đầu nhìn thẳng vào chủ nhiệm giáo vụ, nghiêm túc hỏi: "Thầy nói là điều này, cụ thể là điều nào?"

Chủ nhiệm giáo vụ không nghĩ tới cô vẫn còn dám hỏi, lập tức càng thêm phẫn nộ, nhưng ông còn chưa mở miệng, Thịnh Noãn lại nói: "Em không đẩy Thịnh Miên, nếu bởi vì điều này nhà trường muốn xử phạt em, mời đưa ra bằng chứng, bằng không, em sẽ không gọi phụ huynh, em sẽ mời luật sư."

Chủ nhiệm giáo vụ đều đã kinh ngạc đến phát ngốc.

Mời luật sư?

Một học sinh vậy mà dám uy hϊếp ông ta muốn mời luật sư?

Chủ nhiệm giáo vụ đập bàn vang lên tiếng một tiếng "bang" : "Giỏi lắm, em ngay cả thầy giáo cũng dám uy hϊếp!"

"Xin lỗi, em không hề có ý uy hϊếp, chỉ là trường học không có cách nào tìm ra chân tướng, vậy em chỉ có thể dùng pháp luật ra tay bảo vệ chính mình."

Thịnh Noãn mím môi, dừng một chút, tiếp tục nói: "Nếu là chuyện của bạn học Diệp Nam Vỹ, em trả tiền cho cậu ta chạy vặt, đây là giao dịch công bằng, hai bên đều đồng ý, hay là nói, bạn học Diệp cho rằng giao dịch này không công bằng? Cậu không phải tự nguyện?"

Thịnh Noãn quay đầu nhìn về phía Diệp Nam Vỹ.

Cô ngoài mặt bình tĩnh, thật ra tim đập rất nhanh.... cuối cùng, trong cốt truyện gốc, ba người trước mắt sau này đều là đem sự tồn tại của nguyên chủ đè bẹp.

--------

Hết chương 17.