Chương 14

Người quản lí thấy cô là một cô bé thì có chút khinh thường, nhưng khi thấy mái tóc màu vàng nhạt hơi xoăn của cô, ông ta đột nhiên sửng sốt, thái độ bất giác thay đổi.Thịnh Noãn lấy ví ra, đếm mấy tờ tiền đỏ rồi nhét vào tay quản lí: "Trả ông."

Nói xong, cô xoay người đi tới trước mặt Diệp Nam Vỹ, cô hất cằm: "Này, không sao chứ?"

Diệp Nam Vỹ đứng dậy, không nói lời nào..

Thịnh Noãn nhướn mày: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì tôi vừa mới giúp cậu, đây là cách cậu đối xử với ân nhân của mình sao?"

Diệp Nam Vỹ cau mày, mím môi im lặng.

Thịnh Noãn nhàn nhã đi về phía trước: "Đi theo tôi."

Diệp Nam Vỹ dừng lại, hít một hơi thật sâu và đi theo. Đi được một lúc, hai người dừng lại ở một ngã tư.

Thịnh Noãn đứng đó quan sát anh một lượt, rất có ý thức.

Sắc mặt Diệp Nam Vỹ vẫn rất nhợt nhạt, nhưng vẻ mặt hết sức thờ ơ: "Nói đi, lần này muốn tôi làm cái gì?"

Thịnh Noãn khịt mũi cười khinh bỉ: "Với bộ dạng hiện tại của cậu, tôi có thể bảo cậu làm gì?"

Nói xong, cô lại hỏi: "Có chuyện gì với cậu vậy? Rất thiếu tiền sao?"

Cô biết mình đang hỏi những điều vô nghĩa, Diệp Nam Vỹ cũng phớt lờ cô.

Thịnh Noãn cười lạnh: "Cậu đang làm việc cho tôi, có nghĩa là người của tôi, cậu ra ngoài làm việc cho người khác, để người ta đánh chửi, là muốn đánh vào mặt tôi sao?"

Thịnh Noãn tỏ vẻ không hài lòng, lấy điện thoại di động ra, chuyển cho anh 5000 tệ.

"Được rồi, đây là tiền lương của cậu. Cậu chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời tôi, hiểu chứ?"

Diệp Nam Vỹ nhìn thông báo số dư tài khoản trong điện thoại, hơi khựng lại.

Anh rất ghét con ngốc này, nhưng, anh hiện tại thật sự rất cần số tiền này...

Dừng một chút, Diệp Nam Vỹ thấp giọng nói: "Hiểu rồi, xin hỏi bây giờ tôi cần làm cái gì?"

Anh biết, tiền của cô không phải chuyện tốt đẹp gì, cũng sẵn sàng để cô trêu chọc hoặc chà đạp.

Nhưng vừa dứt lời, liền thấy cô gái bên đường lộ ra vẻ mặt hài lòng, tâm tình vui vẻ vẫy tay với anh: "Được rồi, thấy cậu đang bệnh, tôi cho cậu nghỉ mấy ngày, cậu trở về đi."

Nói xong, cô xoay người rời đi, nhỏ giọng ngâm nga một câu hát.

Diệp Nam Vỹ đứng yên ở đó, vẻ mặt bàng hoàng...

Thịnh Noãn biết rằng năm nghìn tệ này không thể giải quyết vấn đề của Diệp Nam Vỹ, mà lí do chính khiến cho Diệp Nam Vỹ hắc hoá là do anh không thể chữa khỏi bệnh cho mẹ mình vì vấn đề kinh tế không đủ.

Sau khi về tới nhà, cô bắt đầu nghĩ cách gửi tiền cho Diệp Nam Vỹ, dù sao nếu bề ngoài cô đối xử với anh quá tốt, anh sẽ nghi ngờ, cô nhất thời không nghĩ ra được cái cớ nào.

Thịnh Noãn bắt đầu tìm kiếm thông tin trong trí nhớ và cốt truyện ban đầu được nhận.... một lúc lâu sau, cô cuối cùng cũng tìm ra một cách.

Cô cầm điện thoại di động lên, đăng ký lại một tài khoản Penguin, sau đó gửi yêu cầu kết bạn cho Diệp Nam Vỹ, để lại một bình luận: [Muốn lên cấp trò chơi.]

Diệp Nam Vỹ cũng đang tìm kiếm công việc bán thời gian trực tuyến, chẳng hạn như làm bài tập về nhà, cày thuê game, kéo game tăng cấp trò chơi, vv... Chỉ cần có thể kiếm tiền, anh đều sẽ nhận.

Mặt khác, Diệp Nam Vỹ sau khi về nhà đã tắm nước nóng, uống một ít cháo nóng mới phục hồi sức khỏe.

Vừa mới về đến căn phòng chật chội của mình, anh đã nghe thấy thông báo tin nhắn.

Nhìn thấy dòng ghi chú, anh hơi nhướn mày.

Nghịch Thiên Cải Mệnh... đây là cái biệt danh gì?

Diệp Nam Vỹ nhấp vào, sau đó gửi một biểu tượng mặt cười qua.

Trên thực tế, anh hiếm khi cười với mọi người, nhưng trên mạng, anh không có bất kỳ gánh nặng nào... rốt cuộc, đây có thể là ông chủ tiềm năng của anh.

Đối phương rất nhanh liền trả lời lại.

Nghịch Thiên Cải Mệnh: [Đại ca, muốn tăng cấp sức mạnh trong trò chơi, tài khoản mới, muốn lên cấp 85, càng nhanh càng tốt.]

Diệp Nam Vỹ trả lời : [Nhận.]

Sau khi dừng một lúc, anh gõ ra mấy chữ: [Phải thanh toán trước.]

Diệp Nam Vỹ vốn nghĩ nếu bên kia không đồng ý, anh có thể lùi lại một bước và giảm một nửa số tiền trước đó, nhưng giây sau, bên kia trực tiếp chuyển cho anh năm nghìn tệ.

Giá anh đề ra chỉ là ba nghìn năm trăm.

Diệp Nam Vỹ gửi một dấu chấm hỏi, bên kia nhanh chóng đáp lại.

Nghịch Thiên Cải Mệnh: [Khi tăng cấp sức mạnh, có lúc cần người chơi kèm, tôi trả phí chơi kèm trước, sau này nếu thiếu sẽ bù thêm..]

Diệp Nam Vỹ mím môi, hơi dừng lại, sau đó đánh chữ trả lời: [Cảm ơn ông chủ.]

Ít nhất thì bây giờ anh đã có tiền đưa mẹ vào bệnh viện....

--------

Hết chương 14.