Chương 13

Rời khỏi sàn diễn của Thịnh Miên, Thịnh Noãn hỏi dịch vụ chăm sóc khách hàng: "Thịnh Miên rõ ràng không phải thứ tốt lành gì, tại sao cô ta có thể trở thành nữ chính của thế giới này?"Dịch vụ chăm sóc khách hàng giọng điệu vô cùng thẳng thắn: "Bởi vì vận may vừa vặn rơi lên người cô ta."

Thịnh Noãn hiểu ra, mọi thứ trở nên rõ ràng.

Vì may mắn, nên cho dù Thịnh Miên là một bông hoa sen trắng đạo đức giả, cũng vẫn là đứa con may mắn của thế giới này, tình yêu và sự nghiệp đều thuận buồm xuôi gió.

Mà cô, hoặc nói là nguyên chủ, tương đương trái ngược với cô gái may mắn, cho dù có một thân phận tốt, cuối cùng vì nhiều nguyên nhân vẫn sẽ rơi vào đường cùng.

Thịnh Noãn không biết được cô là đang bất lực hay là tức giận, nhưng cô biết, cô phải làm một cái gì đó, nếu không, nhiệm vụ của cô rất khó có thể hoàn thành.

Sau khi tan học, cô vẫn không kêu tài xế tới đón.

Người tài xế trước đúng là được cô thuê, vì nguyên chủ cãi nhau với cha, không cho cha cô cử người đi theo, cho nên Thịnh Linh San đành phải tạm thời tìm tài xế khác.

Nhưng họ sống cách trường không xa, Thịnh Noãn cảm thấy không cần tài xế đưa đón.

Ngay khi cô vừa rẽ sang một con phố khác, dịch vụ chăm sóc khách hàng đột nhiên nhắc nhở cô rằng Diệp Nam Vỹ đang ở ngay phía trước.

Thịnh Noãn lập tức lấy lại tinh thần, vừa thong thả đi về phía trước, vừa nhìn ngắm xung quanh.... Sau đó, cô thấy một hình bóng gầy gò quen thuộc đang bê theo đồ uống ở lối vào của một nhà hàng.

Một chiếc xe tải đậu ở cửa hông của khách sạn, trong khoang có mấy thùng đồ uống, Diệp Nam Vỹ mặc áo cộc tay màu đen, bê một thùng rượu, quay người bước vào nhà hàng.

Cho dù đứng cách rất xa, Thịnh Noãn vẫn nhìn ra sắc mặt anh tái nhợt dị thường.

Vết thương ở cánh tay Diệp Nam Vỹ vẫn chưa lành, hơn nữa còn đang bị sốt... nhưng anh không dễ dàng gì mới tìm được công việc bán thời gian này, nên chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.

Lúc này, Thịnh Noãn cũng nhớ ra nguyên chủ trong cốt truyện ban đầu cũng phát hiện ra công việc làm thêm này của Diệp Nam Vỹ.... sau đó cũng giống như trước đây, cô cố tình khiến ông chủ của Diệp Nam Vỹ sa thải anh, buộc Diệp Nam Vỹ phải nghe lời và làm việc cho cô.

Diệp Nam Vỹ có một người mẹ ốm nặng, cuộc sống của mẹ con hai người và chi phí chữa bệnh cho mẹ đều do anh chống đỡ, vì vậy anh mỗi ngày đều vắt óc suy nghĩ tìm cách kiếm tiền.

Mà nguyên chủ lại không biết, hoặc là biết nhưng không để ý, mỗi ngày đều như mèo vờn chuột, trêu đùa, gây khó dễ cho thiếu niên bất lực.

Phải biết là, mỗi xu anh kiếm được đều là tiền cứu mạng mẹ anh, nguyên chủ tương đương với cố ý ức hϊếp không cho anh cứu mẹ.

Sau này, trước khi Diệp Nam Vỹ trở về gia đình giàu có, mẹ của anh bị bệnh qua đời, vì không có tiền phẫu thuật, Diệp Nam Vỹ cũng hoàn toàn hắc hoá.

Thịnh Noãn khoanh tau đứng đó, đang nghĩ cách thay đổi những điều này, thì thấy Diệp Nam Vỹ bước ra.

Sắc mặt anh có vẻ xấu hơn trước... anh đi đến bên cạnh xe, bê lấy một thùng đồ uống rồi quay người lại, nhưng vừa bước lên bậc cầu thang, cơ thể anh lảo đảo, chân trượt đi và anh ngã xuống đất với một tiếng vang..

Chiếc hộp trên tay anh cũng rơi xuống đất, cùng với tiếng thuỷ tinh vỡ, chất lỏng màu đỏ rỉ ra chảy xuống đất....

Một người đàn ông trông giống như quản lí bước ra, nhìn thấy anh bị ngã xuống đất, vô cùng tức giận: "Chuyện quái gì xảy ra với cậu vậy hả? Cậu thậm chí còn không thể làm tốt chút chuyện này, cậu có biết cậu đã làm rơi bao nhiêu rượu không?"

Người quản lí chửi rủa và bước nhanh qua trong khi đang mắng chửi: "Thật là xui xẻo, cậu có thể đền nổi sao?"

Diệp Nam Vỹ mồ hôi lạnh đầy mặt, mím môi và nói nhỏ: "Xin lỗi..."

Quản lí la hét: "Xin lỗi có tác dụng gì, cậu đền tiền đi. Giá nhập hộp rượu đỏ này là 888.."

Ngón tay trên mặt đất của Diệp Nam Vỹ trở nên trắng bệch.

Lương của anh sau khi chuyển hết chỗ hàng này mới được có hai trăm... mẹ của anh dạo này rất yếu, anh cần tiền để đưa bà đến bệnh viện.

Mắt thấy quản lí vừa mắng chửi vừa muốn trút giận bằng cách đá lên người Diệp Nam Vỹ, Thịnh Noãn cuối cùng đứng lên: "Dừng tay."

Cô đến trước mặt người quản lí: "Mấy trăm đồng này trả cho ông, đừng mồm miệng không sạch sẽ còn muốn đánh người."

-------

Hết chương 13.